Boss Là Nữ Phụ

Chương 1540 : Cẩm lạc kinh thu (26)

Ngày đăng: 18:41 01/05/20


Thất hoàng tử ghen tuông rất đáng sợ, Thời Sênh dùng thực tế để nói với ngươi.



Cô liếc nhìn xiêm y đen kịt, sờ một cái liền đen cả tay, cô đã mặc y phục màu đen, không cần phải nhuộm thêm một lần nữa đâu!



Yên Thu dường như có chút ngượng ngùng kéo cô từ trên bàn đứng lên, “Nàng... nàng quyến rũ ta.”



Thời Sênh: “...” Ai quyến rũ chàng chứ, là chàng hôn ông đây trước được không hả???



Thời Sênh kéo y phục lộn xộn lại. Trên bàn cũng rất hỗn độn, vừa rồi bỗng nhiên tên thiểu năng này hôn cô, mực trên bàn bị đánh đổ nên mới có tình huống này.



Có bất ngờ không? Có vui mừng không?



Vui mừng cái ông nội hai nhà ngươi!



“Khụ khụ... về thay y phục đi.” Yên Thu sợ Thời Sênh nổi giận, vội vã đưa cô rời khỏi ngôi đình.



Bầy Thiên Xu lười biếng trở mình phơi bụng, dùng tư thế quỷ dị bơi nổi trên mặt hồ. Yên Thu ôm Thời Sênh, giẫm lên bụng đám Thiên Xu, an toàn đi vào bờ.



“Chúng muốn làm gì vậy?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn bầy cá sấu. Trước đây chưa thấy chúng như vậy bao giờ. Cá sấu thời cổ đại và cá sấu thời hiện đại kỹ năng không giống nhau cho lắm thì phải?



“Tắm nắng.” Yên Thu nói một tiếng, “Rất đáng yêu đúng không?”



Thời Sênh: “...” KHÔNG dám đồng tình với gu thẩm mỹ của chàng.



Sau lưng Thời Sênh dính mực khiến cô rất không thoải mái, cũng không bận tâm tranh luận với Yên Thu xem rốt cuộc đám Thiên Xu có đáng yêu hay không.



...



Yên Thu vốn không đồng ý cho Thời Sênh đi tìm tên mặt đen đó làm cái chuyện không thể cho người khác biết được, nhưng Thời Sênh bám lấy hắn rất lâu. Cuối cùng Yên Thu đành thỏa hiệp, cùng cô đi làm chuyện không cho người khác biết được đó.



Tên mặt đen thấy Thời Sênh đưa Yên Thu cùng tới cũng kêu la một hồi, chuyện họ làm chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp, lại còn mang vị này đến đây làm gì cơ chứ?



Thế nhưng khí thế của Yên Thu quá mạnh mẽ, tên mặt đen chỉ dám nuốt ý kiến vào trong bụng.
“Không biết.” Thời Sênh hỏi hắn có đến không thì hắn đến thôi, hắn thực sự không biết cô đến đây làm gì.



Cặp phu thê trước mặt cạn lời đến kỳ lạ.



“Chàng đến để xem kịch, trọng điểm không phải là chàng, nhìn ta đây này.” Thời Sênh vung thiết kiếm, “Ta to lớn như thế này, chẳng lẽ lại không nhìn thấy?”



Đáy lòng Yên Loan mơ hồ có một dự cảm chẳng lành, “Hồng Cẩm, ngươi muốn làm gì?”



“Các người phái người truy sát ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng ông đây cứ thể bỏ qua cho các ngươi sao?” Thời Sênh dường như nghĩ ra điều gì đó, “Đúng rồi, còn cả chuyện mua đầu của ta nữa, đầu của ta sao lại chỉ có hai vạn lượng được? Các ngươi coi thường ai hả? Ông đây ra giá cho các ngươi tận 5 vạn lượng đấy!”



[...] Ký chủ, trọng điểm chú ý của cô chỉ là 2 vạn lượng đó thôi sao?



“Được rồi, đừng có nhiều lời, nào, ai đánh thắng thì sống.” Thời Sênh vén tay áo, “Đừng có nói ta ức hiếp người khác, hai ngươi cùng lên luôn đi.”



Ngưng Hoan và Yên Loan nhìn nhau một cái, hôm nay cô ta chủ định muốn giết chết họ, không động thủ không được.



“Nàng nhân cơ hội cướp lấy kiếm của cô ta.” Ngưng Hoan thấp giọng nói nhỏ bên tai Yên Loan, sau đó mạnh mẽ xông về phía Thời Sênh.



Ánh mắt Yên Loan dừng lại trên thanh kiếm của Thời Sênh, thanh kiếm đó là chỗ dựa của cô ta, nếu như không có thanh kiếm đó thì sao?



Trong lòng cô ta bùng lên một ngọn lửa nóng bỏng. Cô ta đã từng được chứng kiến uy lực của thanh kiếm đó, nếu như cô ta lấy được thanh kiếm đó thì nữ nhân này cũng không có gì đáng sợ cả.



Ngưng Hoan che đi tầm mắt của Thời Sênh, để Yên Loan có cơ hội động thủ. Hai người dù sao cũng là nam nữ chính, nên cũng có chút ăn ý. Khi Thời Sênh nghiêng người, Yên Loan lập tức ra tay, mục tiêu rất rõ ràng, lao thẳng về phía thiết kiếm.



Thời Sênh quét mắt qua, cũng chỉ để lộ ra một nụ cười lạnh, bỗng nhiên cô buông thiết kiếm ra, đấu tay không với công chúa Ngưng Hoan.



Ngưng Hoan lấy làm lạ với thực lực của Thời Sênh, thiết kiếm không ở trong tay cô ta, nhưng đòn tấn công của cô ta lại càng nhanh hơn, chiêu thức dường như cũng không nhìn rõ được.



Còn Yên Loan ở bên kia, sau khi thiết kiếm bị Thời Sênh bỏ ra, cũng không rơi xuống đất mà cứ thế đứng lơ lửng trong không trung, thân kiếm chầm chậm xoay tròn, ánh sáng đỏ xoay quanh thân nó, thoắt ẩn thoắt hiện.



Thanh kiếm này... lại có thể tự cử động được sao?