Boss Là Nữ Phụ
Chương 1544 : Cẩm lạc kinh thu (30)
Ngày đăng: 18:41 01/05/20
Theo sự phát triển vốn có, Hoàng đế có lẽ cũng không được mấy lợi lộc, Yên Loan là nữ chính, dám đối phó với nữ chính người ta, đương nhiên là hạng chán sống rồi.
Còn kết cục của Yên Thu chắc chắn cũng không tốt đẹp.
Loại chuyện như thế này quá quen thuộc trong thể loại truyện cung đấu rồi.
...
Vào buổi triều sớm ngày hôm sau, đám đại thần phát hiện người ngồi trên long ỷ đã là một người khác, ai nấy đều kinh hãi, sau đó chỉ trỏ quát tháo Yên Thu.
Bởi vì không có long bào đặt may, nên Yên Thu vẫn đang mặc áo bào màu vàng kim của hắn. Lúc này hắn đang ngồi trên long ỷ, mí mắt rủ xuống, không nhìn ai, để mặc cho đám đại thần ở dưới giậm chân quát tháo mắng chửi.
Nhưng chỉ đại thân ở gần mới có thể cảm nhận được, trên người hắn phát ra cảm giác âm u sâu thẳm, giọng nói của đám đại thần đứng phía trước đã yếu ớt hẳn đi.
Đến khi có người gọi Cấm vệ quân chuẩn bị tiến lên kéo Yên Thu xuống, Cấm vệ quân lại bao vây họ lại.
Mọi người có một khoảnh khắc yên tĩnh hẳn lại, nhưng sau đó lại là các thể loại âm thanh huyên náo vang lên.
“Phản rồi.”
“Bệ hạ đối với ngươi tốt như vậy, tại sao ngươi còn làm như vậy? Yên Thu, có phải ngươi điên rồi không? Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Cho dù ngươi có ngồi trên vị trí đó nhưng chúng ta cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận đâu.”
Chỉ một buổi tối ngắn ngủi, không hề nghe thấy bất cứ động tĩnh nào, tại sao lại thay đổi hết cả thế này?
Đúng lúc đám đại thần còn đang mắng chửi hăng say, bên ngoài đại diện, một người đi từ sau Cấm vệ quân đi vào.
Yên Thu bỗng nhiên đứng dậy. Đám đại thần ngẩn người, vừa rồi họ mắng chửi dữ dội như vậy, nhưng người bên trên không hề có phản ứng gì, vậy mà giờ đây tự dưng đứng dậy...
Dưới ánh mắt kinh hãi của đám đại thần, Thời Sênh chậm rãi bước lên bậc thềm rồi đứng bên cạnh Yên Thu, “Chào buổi sáng.”
Đám đại thần: “...” Chào buổi sáng cái mông ấy!
Không phải, cô ta là ai?
Thời Sênh ấn Yên Thu vào long ỷ, ngẩng đầu lướt nhìn một lượt đám đại thần đang vẻ mặt khác nhau ở phía dưới, “Hoàng đế chết rồi, các ngươi muốn xuống dưới đó bầu bạn cùng Hoàng đế thì để ta tiễn các ngươi một đoạn. Nếu các ngươi muốn về quê cày ruộng cũng được, còn nếu muốn ở lại trung hiếu với Hoàng đế mới thì xin hoan nghênh.”
Đám quan văn run lẩy bẩy về nhà, phát hiện trong kinh thành không có bất cứ điểm gì kỳ lạ, chứng tỏ chỉ trong trong cung có đại biến, người bên ngoài cũng không hề hay biết.
Nhưng chuyện này sao có thể giấu được, chuyện Thất hoàng tử tạo phản sẽ nhanh chóng truyền khắp kinh thành.
Huyền Trần biết được tin tức từ miệng người khác đang ngẩn ngơ, tạo phản?
Sao điện hạ không nói với hắn, sao lại tạo phản?
Nhưng Huyền Trần tìm khắp phủ hoàng tử cũng không tìm thấy Yên Thu, hỏi thủ vệ trực ban tối qua mới biết tối qua điện hạ ra ngoài cùng Hồng Cẩm. Điện hạ lệnh cho họ không được làm ầm lên, sau đó vẫn chưa trở về.
Hồng Cẩm, lại là nữ nhân đó!
Huyền Trần nghe ngóng được tình hình cụ thể trong cung, vội vã đưa người tiến cung.
Trong cung đã hoàn toàn bị Cấm vệ quân khống chế, nhưng hắn đi vào không gặp bất cứ cản trở này, rõ ràng là bên trên đã dặn dò.
Ngoài điện Kim Loan, Huyền Trần thấy tên mặt đen mặc y phục dạ hành, che hết người lại chỉ để lộ đôi mắt, đang ngồi xổm trên bậc thang ngoài cửa điện. Hắn nhíu mày, tại sao đường chủ Thanh Phong Đường lại ở đây?
Tên mặt đen phát hiện có người đến, cũng ngẩng lên cùng lúc. Nhìn rõ người đến là ai, hắn vọt mạnh dậy, đi vào trong điện.
Ôi mẹ ơi, cái tên biến thái này sao lại đến đây.
Lần trươc hắn suýt nữa thì chết trong tay tên biến thái này, chạy mau chạy mau!
Huyền Trần vội vã đuổi theo vào.
Trong điện hỗn loạn, Thời Sênh và Yên Thu đang ngồi xếp bằng trên bậc thang, mỗi người bưng một đĩa hoa quả ăn, người không biết hoàn toàn không thể tưởng tượng được hai người nay chỉ trong một đêm đã bá chiếm cả Hoàng cung.
Tên mặt đen tiến vào không biết trốn ở đâu, hắn quét một vòng cũng không nhìn thấy.
“Điện hạ.” Huyền Trần vội vàng đi đến trươc mặt Yên Thu, cũng không để tâm đến tên mặt đen nữa, hắn có thể tự do ra vào ở đây chứng tỏ không phải là kẻ địch.
Yên Thu liếc nhìn hắn, có chút xa lạ, nhưng vẫn lãnh đạm “ừm” một tiếng.