Boss Là Nữ Phụ
Chương 1558 : Đại sư thông linh (12)
Ngày đăng: 18:41 01/05/20
Nhan Ca không kịp đuổi theo Thời Sênh. Những mũi tên đó đã biến mất, cô ta căn bản không có cách nào đuổi theo được. Hơn nữa, sương đen ở sau lưng cũng đã nhào về phía này, giương nanh múa vuốt tựa như muốn nuốt chửng cô ta.
Nhan Ca sợ tới mức ngồi im, trơ mắt nhìn sương đen đánh về phía mình. Cô ta hét lên chói tai rồi nhắm mắt lại.
Vốn tưởng rằng sẽ rất đau nhưng cuối cùng lại chẳng cảm thấy gì.
Cô ta nhắm chặt hai mắt, một hồi lâu ra mới hé ra nhìn, cẩn thận quan sát bên ngoài. Đoàn sương đen đang bay ở cách cô ta một đoạn rất xa, không ngừng hướng về phía cô ta mà gào thét. Dường như Nhan Ca có thể nhìn thấy gương mặt giấu trong màn sương đó, dữ tợn và khô khốc.
Sao lại thế này?
Chỗ ngực hơi nóng lên, cô ta run rẩy kéo ra một cái vòng cổ.
Không đúng…
Cái vòng cổ này là Thời Sênh đưa cho cô. Chính vào buổi sáng ngày nhập học, cô ta gặp được Thời Sênh, sau đó được tặng cho chiếc vòng này.
Vừa rồi chính cái vòng này đã chặn một kích của đám sương đen kia cho cô ta sao?
…
Thời Sênh đi theo mũi tên chỉ dẫn nên nhanh chóng rời khỏi phạm vi trường học. Cô đừng ở bên ngoài trường nhìn vào. Cảnh tượng bên trong vẫn vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới vẻ âm trầm lúc bước vào. Những người bên ngoài thậm chí còn không biết có rất nhiều người mất tích.
“Có vài phần bản lĩnh đây.” Thời Sênh xoa cằm, chợt như cảm nhận được cái gì liền quay đầu lại, thấy ở nơi xa có một hắc ảnh đang lập lờ. Lúc cô nhìn về phía đó, hắc ảnh lập tức tiêu tán.
Là thứ này đi theo cô à?
Mẹ nó, luôn có bọn ngu muốn hại bản cô nương.
Thời Sênh lại quay về sân thể dục. Cô tìm một vòng cũng không thấy anh chàng lúc trước đâu.
“Tiểu Đồng, tìm gì thế?” Cô bạn cùng phòng từ bên cạnh đi tới, ôm vai bá cổ cô. “Vừa rồi cậu đi đâu thế? Tớ tìm nửa ngày cũng chẳng thấy cậu đâu.”
Thời Sênh nghiêng điện thoại qua để Dương Loan Loan nhìn thấy màn hình. Dương Loan Loan thấy cô đang chơi game nên lại gục đầu xuống nói chuyện với bên kia.
Đứa trẻ hoàn toàn không nghe lời Thời Sênh, cố gắng bò lên giường của cô. Thời Sênh làm bộ muốn đánh nó, lại tiện tay phóng ra một chút linh lực, đứa trẻ sợ tới mức bò rụt về chỗ đầu vai Dương Loan Loan, hung hăng trợn mắt với Thời Sênh.
Lúc đứa trẻ bò trở về, Dương Loan Loan tự nhiên thấy lạnh, không khỏi xoa xoa cánh tay.
Thời Sênh cười lạnh rồi lại gục đầu xuống tiếp tục chơi game.
Buổi tối, Quý Mạn về rất muộn. Dương Loan Loan và cô bạn còn lại không khỏi một lần nữa giáo dục cho Quý Mạn một bài, gà bay chó sủa tới tận nửa đêm mới an tĩnh lại.
Thời Sênh nhìn đứa trẻ bò tới bò lui trên giường Dương Loan Loan, không biết nó muốn làm gì. Cuối cùng, nó bò về phía giường của Quý Mạn.
Thời Sênh ngồi dậy dán một lá bùa lên giường Quý Mạn. Đứa trẻ hét lên một tiếng cao vút, dường như nó đang rất tức giận.
Thời Sênh giơ ngón giữa lên với nó.
[…] Ký chủ, có phải cô chơi hơi quá rồi không, bắt nạt trẻ con thì có gì hay chứ?
Thời Sênh chửi thầm trong lòng, “Chơi quá bằng buổi tối nay sao? Ta bị điên đó! Thứ kia mỗi lần bò xuống làm cho ta mất bao nhiêu thời gian.”
[…] Ký chủ, tạm biệt!
Đứa trẻ nhảy tới nhảy lui trên giường, tức muốn hộc máu, Dương Loan Loan cảm nhận được sự lạnh lẽo nên càng quấn chặt chăn hơn.
Thời Sênh nhìn đứa trẻ như thế thì tâm tình vô cùng vui sướng, quay trở lại giường.
Đứa trẻ cào tường, trừng mắt với cô bằng ánh mắt cực kỳ oán giận, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Thời Sênh trùm chăn lên đầu, tùy ý để nó làm ầm ĩ.