Boss Là Nữ Phụ
Chương 1560 : Đại sư thông linh (14)
Ngày đăng: 18:41 01/05/20
Thời Sênh quay về phòng ngủ thì đã hơn 7 giờ tối. Trong phòng chỉ có một mình Tưởng Giai. Lúc cô về, cô ta cũng không có phản ứng gì, dường như ngủ rất say.
Thời Sênh gọi điện thoại cho Quý Mạn, không biết Quý Mạn đang ở đâu mà rất ồn ào. Cô ta nói sẽ sớm quay về, Thời Sênh dặn dò hai câu liền cúp máy.
“Không được… không được tới đây!” Tưởng Giai đột nhiên hét lên, tay chân quơ loạn trong không khí, “Không được tới đây, tránh ra, cứu mạng, a… Không được lại đây, cầu xin anh tha cho tôi, hãy tha cho tôi…”
Âm khí trong phòng ngủ còn nhiều hơn lúc trước, nhưng Dương Loan Loan không ở đây nên đứa trẻ kia cũng chẳng thấy đâu. Có lẽ Tưởng Giai bị âm khí trong phòng ảnh hưởng nên mới gặp ác mộng.
Thời Sênh mặc kệ Tưởng Giai, đeo tai nghe lên chơi game.
Quá nửa đêm Quý Mạn mới về, trực tiếp bò lên giường của Thời Sênh, “Tiểu Đồng, cậu có biết tớ nhìn thấy gì không?”
“Cái gì?”
Thời Sênh nằm dịch vào để kéo giãn khoảng cách với Quý Mạn. Nhưng Quý Mạn lại tưởng cô nhường một chỗ cho mình nên cũng sát vào theo.
“Tớ nhìn thấy Dương Loan Loan đi với một người đàn ông, hơn nữa còn vì người đàn ông đó mà đánh một đứa bé. Cậu nói liệu đó có phải là con của… Dương Loan Loan không?” Quý Mạn hạ giọng hỏi.
Vốn dĩ hôm nay cô ta muốn chạy đi tìm Dương Loan Loan tính sổ, ai ngờ Dương Loan Loan không có trong phòng. Lúc chạng vạng, cô ta ra ngoài cùng bạn bè, ở bên ngoài lại nhìn thấy Dương Loan Loan lên xe của một người đàn ông. Có lẽ là do vòng tay của Thời Sênh cho nên cô ta có thể cảm giác được vẻ không thích hợp từ trên người Dương Loan Loan, cuối cùng quyết định đi theo.”
“Có lẽ thế, bớt lo chuyện người khác đi.” Thời Sênh nằm nghiêng người, “Ngủ đi, đừng làm phiền tớ.”
“Tiểu Đồng, Tiểu Đồng, cậu đừng ngủ mà, nói với tớ đi, tớ tò mò.” Quý Mạn rất tỉnh táo, thậm chí còn có phần hưng phấn.
Thời Sênh kéo chăm trùm kín đầu, Quý Mạn thấy Thời Sênh không thèm để ý tới mình nên thì thầm hai tiếng rồi quay về giường ngủ.
Cả đêm đó Dương Loan Loan không về, đến tận trưa hôm sau mới thấy mặt. Lúc cô ta về, Quý Mạn đang ngồi trên bàn con của mình ăn mì tôm, thấy Dương Loan Loan đi vào thì nhìn chằm chằm vào cô ta, tựa hồ như muốn tìm ra con quỷ nào đó trên người cô ta.
“Nhìn cái gì?” Dương Loan Loan trừng mắt với Quý Mạn.
“Cậu tháo cái vòng tay ra, có khi sẽ gặp được đấy.”
“A, thôi…” Quý Mạn nổi da gà, “Tốt nhất đừng nhìn thấy thì tốt hơn, lỡ như nhìn thấy rồi xong bị dọa thì chẳng phải hình tượng xinh đẹp của tớ sẽ bị tổn hại sao?”
Thời Sênh khẽ cười một tiếng, cô nàng này điếc không sợ súng, vì chưa gặp nên mới không cảm thấy sợ.
“Tiểu Đồng, cậu có cảm thấy dạo này Dương Loan Loan càng ngày càng không ổn không?” Quý Mạn chuyển đề tài, biểu tình cổ quái nhìn về phía giường của Dương Loan Loan.
Dương Loan Loan không ở trong phòng ngủ, nhưng cô ta vẫn cảm thấy chỗ đó rất lạnh, giống như có ai đó bày một cái điều hòa ngay tại đấy, thổi thẳng về phía giường của Dương Loan Loan.
Hơn nữa, Tiểu Đồng từng nói, Dương Loan Loan đang nuôi tiểu quỷ.
Quý Mạn tiếp tục suy đoán, “Chuyện trong trường không có liên quan gì tới cậu ta chứ?”
“Cậu đi hỏi xem những sinh viên gặp chuyện có xích mích gì với Dương Loan Loan không là có thể đoán được có phải cô ta làm hay không mà.”
“Có lý.” Quý Mạn lập tức lấy di động ra hỏi thăm.
Một lát sau, Quý Mạn liền ghé sát vào: “Có thật, những người gặp chuyện đều từng có xích mích với Dương Loan Loan, mẹ kiếp…”
Quý Mạn dường như bị dọa, một hồi lâu sau mới nói: “Nhưng mà Tưởng Giai và cậu ta có quan hệ khá tốt mà.”
Thời Sênh lạnh nhạt đáp: “Bọn họ chỉ có quan hệ tốt trong chuyện đối phó với cậu mà thôi.”
Quý Mạn: “…”
Mặc dù ngoài miệng nói không sợ nhưng trong đáy lòng Quý Mạn vẫn khá e dè, thế nên gần đây lúc nào cũng bám chặt lấy Thời Sênh không rời.