Boss Là Nữ Phụ

Chương 1564 : Đại sư thông linh (18)

Ngày đăng: 18:41 01/05/20


Quý Mạn đi qua đi lại trong phòng, bên trong không hề có âm thanh nào phát ra, cũng không biết thế nào rồi.



Đó là yêu quái đó!



Cô ta thật sự rất muốn vào nhìn một chút.



Đúng lúc tim gan Quý Mạn còn đang cồn cào thì cửa mở ra, Thời Sênh xách một đùm màu trắng đi ra, vẫn là bộ dáng nghênh ngang, phớt đời như thể cô chỉ mới đi dạo một phòng ở bên trong vậy.



Ánh mắt Quý Mạn dừng ở cái thứ màu trắng trên tay cô, “Hồ… hồ ly tinh?”



“Thích à? Cho cậu.” Thời Sênh ném con hồ ly đã chết cho Quý Mạn.



Quý Mạn nhảy tránh theo bản năng. Hồ ly rơi trên mặt đất, mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.



Quý Mạn: “…” Dọa người!



Hồ ly đã chết, anh trai Tống Ngữ Dao đột nhiên té xỉu. Vốn dĩ Tống Ngữ Dao chỉ lừa hắn mà thôi, giờ thì quả đúng là phải đi bệnh viện rồi.



Anh trai của Tống Ngữ Dao nhìn thì có vẻ rất khỏe mạnh, nhưng sau khi tới bệnh viện kiểm tra thì đột nhiên trở nên suy yếu, cả người như thiếu chất dinh dưỡng, giống như bị người ta ngược đãi vậy.



Bị trở thành đồ ăn của hồ ly tinh, hắn khỏe mới là lạ, thêm vài tối nữa thì có khi người cũng tèo luôn.



Quý Mạn muốn tới bệnh viện, Thời Sênh thì không.



Cô đi theo con đường tới chỗ căn biệt thự cuối cùng. Căn biệt thự này nhìn không khác những căn khác là bao, nhưng tới gần sẽ phát hiện ra linh khí ở đây dày hơn nơi khác rất nhiều, có thể nhận ra được từ việc cây cối ở đây mọc um tùm hơn những nơi khác.



Nhưng Thời Sênh lại không thích những linh khí này, chúng quá lạnh, quái dị nhất là không phải lạnh vì âm linh mà bản thân nó vốn dĩ đã lạnh như thế rồi.



Thời Sênh duỗi tay định gõ cửa nhưng tay còn chưa kịp hạ xuống thì cửa sắt đã phát ra âm thanh nhỏ. Thân ảnh của Sầm Triệt xuất hiện trong tầm mắt Thời Sênh.



Vẫn là gương mặt tái nhợt có thể dọa chết người, biểu tình thờ ơ nhìn chằm chằm vào túi quần cô.



Sầm Triệt không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm như thế.



“Này?” Thời Sênh quơ quơ tay trước mặt hắn, người sau hoàn toàn không có nửa điểm phản ứng lại.



Thời Sênh cúi đầu nhìn túi quần mình, lấy từ trong đó ra một viên nội đan lớn bằng ngón tay cái, chìa ra trước mặt hắn, “Thích?”



Hồ ly kia trước khi bị phong ấn có lẽ rất lợi hại, thậm chí còn có cả nội đan nữa.



Tầm mắt Sầm Triệt di động theo tay cô, thực không khách khí duỗi tay muốn nhận lấy.



Thời Sênh lập tức rụt lại. Sầm Triệt vẫn chỉ nhìn theo tay cô, hoàn toàn không có ý nhìn cô.
“Mở ra.”



Thời Sênh xoay cái hộp, kỳ quái hỏi: “Không phải là hộp kín sao?”



Bốn phía cũng không có khe rãnh hay cơ quan gì, sao có thể mở được?



“Mở ra.” Sầm Triệt lặp lại hai chữ.



“Mở ra là có thể làm bạn gái anh à?”



“Cho phép cô theo đuổi tôi.”



Khóe miệng Thời Sênh giật giật, mẹ nó anh được lắm, chờ anh khôi phục ký ức xem ông lăn lộn anh thế nào. Không làm anh khóc lóc cầu xin tha thứ thì ông sẽ phát sóng trực tiếp hủy Nhị Cẩu Tử.



[…] Liên quan gì tới tôi chứ? Tại sao tôi nằm cũng trúng đạn vậy hả?



Thời Sênh hít sâu một hơi, mỉm cười, “Mở bằng cách gì cũng được đúng không?”



Sầm Triệt im lặng một chút rồi khẽ gật đầu.



Thời Sênh đặt cái hộp lên bàn, lấy thiết kiếm ra bổ một cái. Ánh mắt Sầm Triệt chỉ hơi liếc về thiết kiếm lúc nó xuất hiện một chút rồi lại khôi phục như thường.



Hộp bị bổ làm đôi, bên trong không phải rỗng ruột mà đặc, bảo sao lại nặng như thế.



“Thứ này đặc ruột, anh lại bảo tôi mở ra?” Thời Sênh cầm nửa cái hộp lên, chất vấn Sầm Triệt.



Mở được mới là có quỷ!



“Ừm.” Sầm Triệt ừ một tiếng không rõ ý tứ, “Tôi muốn nghỉ ngơi rồi, đi thong thả nhé!”



Thời Sênh: “…”



Mẹ kiếp!



Cái đức hạnh kiểu gì thế hả?



“Ngày mai 9 giờ tôi có tiết.” Sầm Triệt lại nói thêm một câu.



“Anh có khóa…” Liên quan gì tới ông hả?



Thời Sênh nuốt mấy chữ đằng sau lại, nói chuyện cũng thú vị như thế, ông đây phục rồi!