Boss Là Nữ Phụ

Chương 1569 : Đại sư thông linh (23)

Ngày đăng: 18:41 01/05/20


Sầm Triệt dời ánh mắt đi, không nhìn cô nữa.



Lúc không nói gì còn ngoan hơn lúc mở miệng nói chuyện.



Hắn có nên lấp kín miệng cô không đây?



Sầm Triệt nghĩ như thế nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu. Cô ấy không nói gì thì lại cảm thấy hơi quạnh quẽ.



Đúng lúc Thời Sênh không chú ý, Sầm Triệt liền ném trái cây sang một bên.



Mới vừa ném xong, cửa phòng lại bị gõ vang, người phụ nữ vào thu thập chén đũa, thấy đồ ăn trên bàn chỉ còn dư lại một ít, bà ta lại nhìn quanh trong phòng, sau khi không phát hiện ra điều gì dị thường thì nụ cười quỷ dị lại tăng thêm mấy phần, “Cậu Sầm, cô bé, hai cô cậu nghỉ ngơi đi, buổi tối không có việc gì thì đừng ra ngoài chạy loạn nhé!”



Thời Sênh chống cằm hỏi: “Tại sao?”



Người phụ nữ nói như đọc lời thoại, “Trên núi có dã thú, buổi tối thỉnh thoảng vẫn chạy vào trong thôn. Hai người cũng không phải sợ hãi, chỉ cần không ra khỏi cửa là được rồi.”



Người phụ nữ dặn dò mấy câu rồi cầm đồ rời đi.



“Dám lừa dối đến cả ông đây.” Người phụ nữ vừa đi, Thời Sênh liền hừ lạnh một tiếng, “Ông ra ngoài làm thịt mấy thứ này.”



“Đừng làm loạn.” Sầm Triệt ngăn cô lại, “Đám thôn dân này hẳn là bị khống chế.”



“Sao, anh còn muốn cứu bọn họ à? Không ngờ anh lại là người có lòng yêu thương nhân loại nhiệt tình như thế đấy.” Phượng Từ nhà cô đâu phải kẻ lương thiện gì.



Sầm Triệt đột nhiên rất muốn bóp chết cô, nói cái gì thế hả, bộ dáng này của cô sao có thể theo đuổi người ta được chứ.



“Tôi muốn xem thứ ở sau lưng bọn họ là gì.”



Thời Sênh lộ ra biểu tình quả nhiên như thế, “Vậy tới bắt là được rồi, lãng phí thời gian với họ làm gì, em bận lắm. Nếu anh đã nói trước đây trên núi có linh khí, vậy thì chắc chắn là vì trên núi có gì đó xảy ra nên thôn này cũng gặp nạn theo, chúng ta lên núi thử xem.”



Thời Sênh kéo Sầm Triệt đi ra ngoài, căn bản không cho hắn có cơ hội nói chuyện.




Hắn hơi rũ mắt nhìn nữ sinh bên cạnh đang nghiêm túc lau tay cho mình.



Hắn hỏi: “Em không sợ hãi sao?”



Nữ sinh không hề dừng lại, chỉ đáp: “Sợ hãi gì?”



Sợ hãi gì?



Sợ hãi cái bộ dạng giống quái vật này của hắn.



“Tôi đã chết lâu rồi.” Sầm Triệt nhìn cô nhẹ nhàng lau ngón tay cho mình, nhẹ giọng nói, “Như thế, em cũng không sợ tôi à?”



“Đã chết lâu rồi?” Thời Sênh ngẩng đầu, biểu tình khá quái dị, “Đã chết thật lâu nghĩa là thế nào?”



Sầm Triệt rụt tay lại, “Là ý trên mặt chữ.”



Hắn là người đã chết, là một tên quái vật.



Thời Sênh nhíu mày, “Trên người anh có hơi thở của người sống.”



Sầm Triệt cười quỷ dị, hơi thở người sống trên người hắn lập tức biến mất, chỉ còn lại vô tận lạnh lẽo như mùa hè chói chang đột nhiên biến thành mùa đông tuyết bay tán loạn.



Thời Sênh vốn không cảm giác được linh khí trong cơ thể hắn nhưng bây giờ lại cảm nhận được, linh khí nồng đậm phủ quanh người hắn, không ngừng tẩm bổ cho thân thể.



“Sợ không?” Sầm Triệt tiến lên thêm một bước. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn một gang tay. Hắn rũ mi nhìn cô như thể chỉ cần cô nói một câu sợ hãi, hắn sẽ thật sự giết chết cô rồi vứt xác ở đây, tiễn cô xuống địa ngục cùng lão đạo sĩ kia vậy.



Thời Sênh duỗi tay ôm lấy hắn, mặt dựa vào ngực hắn, “Dù anh có bộ dáng nào thì em vẫn thích.”



Thân mình Sầm Triệt hơi cứng đờ, sau đó khẽ cười, duỗi tay ôm chặt cô như muốn nhét cô vào trong cơ thể mình vậy, “Anh đã cho em cơ hội, sau này em sẽ không còn cơ hội đổi ý nữa.”