Boss Là Nữ Phụ

Chương 1573 : Đại sư thông linh (27)

Ngày đăng: 18:41 01/05/20


Hoàng Viện chính là cô nàng tình địch kia, sau lần thứ hai mất điện, trong phòng liền có thứ gì đó rất quái dị, ví dụ như có người sờ vuốt cẳng chân, cánh tay bọn họ, còn thổi khí ở cổ nữa.



Trong cơn sợ hãi, bọn họ hợp lực phá cửa, sương mù bên ngoài rất dày, nhưng không ai muốn chờ ở trong phòng nên lập tức lao vào trong đám sương.



Quý Mạn vốn muốn tìm Thời Sênh nhưng rõ ràng căn phòng chỉ ở đối diện mà bọn họ đi rất lâu cũng không thấy tới. Người trong thôn cũng chẳng thấy đâu cả, ngược lại, xung quanh càng ngày càng có nhiều âm thanh kỳ quái.



Với cách hình dung của Quý Mạn thì âm thanh đó nghe như tiếng nghiến răng của dã thú, trong sương mù như có thứ gì đó nhìn bọn họ chằm chằm, coi bọn họ là đồ ăn.



Người thứ nhất xảy ra chuyện là một anh chàng. Anh ta đang đi thì đột nhiên bị thứ gì đó kéo đi, bọn họ hợp sức kéo anh ta lại nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng la hét thảm thiết ở trong sương mù.



Bọn họ vô cùng sợ hãi, cũng không dám đi tìm nam sinh kia nữa mà chỉ không ngừng tiến lên phía trước.



Đi không bao xa liền cảm thấy có thứ gì đó không ngừng tấn công bọn họ, tốc độ của thứ đó rất nhanh, căn bản không nhìn rõ là gì.



Chờ đến khi bọn họ thoát khỏi mấy thứ đó thì chỉ còn dư lại bốn người, Kỷ Đồng giả tìm được một căn phòng có thể ở nên bảo bọn họ trốn vào đó.



Mấy thứ kia bao vây lấy căn nhà, không ngừng tạo ra âm thanh. Căn nhà vốn cũ nát, bị mấy thứ kia tấn công nên chẳng giữ được bao lâu, cuối cùng chúng nó vẫn vào được.



Mấy thứ đó có vẻ sợ hãi chiếc vòng tay của Quý Mạn nên không chủ động tấn công cô ta.



Kỷ Đồng giả có một chút bản lĩnh nên tạm thời cũng không sao.



Cuối cùng chỉ còn lại Hoàng Viện và Chung Kiệt Nhiên. Hai người này chỉ là người bình thường nên trở thành mục tiêu tấn công chủ yếu.



Không biết tại sao Hoàng Viện lại phát hiện ra chiếc vòng của Quý Mạn có thể bảo mệnh nên nói với Chung Kiệt Nhiên. Hai người hợp lực cướp cái vòng tay.



Vòng tay chỉ có thể ngăn cản sự tấn công của những thứ không phải con người, huống chi bọn họ còn có tận hai người. Quý Mạn hoàn toàn không phải đối thủ của họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn vòng tay bị cướp đi.



Suốt quá trình, Kỷ Đồng giả chỉ đứng nhìn, không giúp đỡ cũng không ngăn cản.



Không có vòng tay, mấy thứ kia liền không thủ hạ lưu tình nữa.
“Tiểu Đồng, giờ chúng ta phải làm sao đây?” Bầy khỉ đó muốn ăn thịt bọn họ, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha họ như thế.



“Chờ thôi, sẽ có người tới thu thập chúng.” Nữ chính đại nhân ở đây, nam chính chắc chắn sẽ tới làm anh hùng cứu mỹ nhân.



Đối với hành vi bình thản này của Thời Sênh, trong lúc nhất thời Quý Mạn cũng không biết phải phản ứng thế nào, nhưng cô ta tin tưởng bạn mình.



Sương mù bên ngoài vẫn chưa tan. Đến tận sáng hôm sau, sương mù vẫn không biến mất, bên ngoài cũng không hề xuất hiện ánh sáng mà vẫn chìm trong bóng tối.



Thân thể của Quý Mạn rất yếu nên sau khi thả lỏng tâm tình liền ngủ một mạch.



Sầm Triệt ngồi trên giường, thỉnh thoảng sẽ nhìn Thời Sênh, đại đa số thời gian hắn đều ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.



“Cốc cốc…” Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.



“Kỷ Đồng, tôi biết cô ở trong đó, mở cửa.” Giọng của nam chính đại nhân vang lên bên ngoài, cùng với đó là tiếng đập cửa mạnh mẽ.



Thời Sênh chậm rì rì đi ra mở cửa.



Kỷ Đồng giả được Tạ Vong Kỳ đỡ. Hoàng Viện và Chung Kiệt Nhiên dìu nhau đứng ngay bên cạnh. Hai người đều rất chật vật, có thể thấy rõ là đã ăn không ít đau khổ.



Khóe môi Thời Sênh cong lên: “Có chuyện gì?”



“Đi vào trước.” Gương mặt Tạ Vong Kỳ rất nặng nề.



Thời Sênh không tránh ra, vẻ trào phúng trên mặt càng lúc càng tăng, “Anh là ai, tại sao tôi phải cho anh tiến vào?”



Tạ Vong Kỳ: “…”



“Chúng ta đều học cùng một trường, giờ đã rơi vào tình huống này rồi, sao cô còn ích kỷ như thế. Thứ đằng sau đã sắp tới rồi, mau cho chúng tôi vào.” Hoàng Viện nhìn có vẻ rất yếu nhưng giọng nói lại đầy mạnh mẽ.