Boss Là Nữ Phụ

Chương 1596 : Pháp sư vong linh (6)

Ngày đăng: 18:42 01/05/20


Có thể là người ở thành Vạn Cốt bình thường không tích đức nên hôm nay mới xui xẻo đụng trúng vong linh Vương công thành.



Tin tức này vừa ra, chẳng những nhân loại bị dọa ngốc mà rất nhiều pháp sư cũng bị dọa ngốc luôn.



Có người từ lúc sinh ra tới lúc chết đều chưa từng gặp được vong linh Vương lấy một lần, sao lần này giá trị may mắn lại bùng nổ khiếp thế chứ?



Không, tuyệt đối là do vong linh Vương bị động kinh rồi.



Đã nói là linh vật rồi, sao phải hạ phàm chứ? Phạm quy rồi nha!



“Vong linh Vương đó!”



“Sao lại xui xẻo gặp phải vong linh Vương chứ. Tất cả các pháp sư của thành Vạn Cốt này có tụ lại, thêm cả bên ngoài vào cũng chẳng phải đối thủ của vong linh Vương.”



“Mau chạy thôi, tranh thủ lúc chúng còn chưa vào thành, nói không chừng còn có thể chạy trốn.”



Thành Vạn Cốt lâm vào trong khủng hoảng, ai nấy đều vội vàng thu thập chăn gối bỏ chạy. Đám pháp sư thì tụ lại chuẩn bị chống cự đại quân vong linh.



Thành Vạn Cốt chỉ có Kim pháp sư là pháp sư áo tím, pháp sư cao cấp cũng chỉ có mấy người, số lượng không nhiều lắm.



Muốn đối phó với một vong linh Vương thì có vẻ hơi khó khăn.



Đừng hỏi tại sao vong linh Vương lại trâu như thế.



Nơi này là Vong linh giới, con người mà mạnh hơn vong linh thì còn có tên là Vong linh giới sao?



Trong tràng cảnh hỗn loạn, tiếng hét hỗn loạn của nhân loại và tiếng quát lớn của pháp sư không ngừng đan xen vào nhau.



Tất cả các pháp sư trong thành đều đi ra trước cổng thành.



Thời Sênh ăn không ngồi rồi, ngồi xổm trước hố to kia cắn hạt dưa và nhìn xuống dưới.



Một bộ phận pháp sư áo bào tro đã rời đi, chỉ còn lại vài người đứng sau lưng Thời Sênh, một phần muốn giám thị cô, một phần muốn giám thị cái hố kia.



“Vĩ Huyền các hạ, ngài đang nhìn cái gì thế?” Một pháp sư áo bào tro cẩn thận hỏi, “Ngài không ra ngoài thành xem vong linh Vương sao?”



Tuy rằng vị này là pháp sư vong linh hắc ám nhưng dù có là pháp sư vong linh hắc ám hay pháp sư vong linh quang minh thì đều có thái độ nhất trí với việc đối xử với vong linh.
Kim pháp sư: “…” Nữ nhân này mới qua một thời gian không gặp mà đã bị điên rồi à?



Giờ mà còn nói mấy lời mê sảng nữa.



Còn biết bay, nghĩ mình là chim chắc?



“Cô thật sự không hỗ trợ sao?” Kim pháp sư cắn răng hỏi lại.



“Giờ ngươi hãy nói cho ta biết người ta muốn tìm ở đâu, nếu tâm tình ta tốt thì sẽ nói cho ngươi biết làm cách nào để chạy ra ngoài an toàn, sẽ không bị đại quân vong linh giẫm thành bánh nhân thịt.”



Kim pháp sư hừ lạnh một tiếng.



Hắn hùng hổ đứng lên, hành động như muốn đá Thời Sênh vào trong hố.



Ai biết được, giây tiếp theo, Thời Sênh liền lại nghe thấy hắn nói tiếp, “Ở thành Tung Liễu.”



Thời Sênh: “…”



Tiết tháo của ngươi đâu rồi?



Sao lão đại mà rụt rè thế?



Sao lại nói luôn rồi?



Có thể đi theo kịch bản chút được không hả?



“Ta đã nói địa điểm cho cô rồi, giờ cô hãy hỗ trợ đi.” Kim pháp sư thúc giục. Một mình hắn thật sự không thể ngăn được vong linh Vương kia, nếu không tại sao phải chạy tới đây thỏa hiệp với nữ nhân này như thế chứ?



“Chạy từ phía sau đi. Vong linh Vương chỉ có một, cũng không thể phân thân ra để chặn các ngươi được mà?”



“Ta bảo cô hỗ trợ, không bảo cô dạy tôi làm thế nào để chạy.” Kim pháp sư tức phát điên.



Thời Sênh nhún vai vẻ vô tội, “Vừa rồi chúng ta đã thỏa thuận như thế nào.”



Hắn nói cho cô vị trí đứa con rơi của sư phụ, cô sẽ dạy bọn họ làm thế nào để không bị giẫm thành nhân bánh, cô đã tuân thủ ước định rồi còn gì nữa.