Boss Là Nữ Phụ

Chương 1606 : Pháp sư vong linh (16)

Ngày đăng: 18:42 01/05/20


Nam tử vừa ôm cái bụng vừa bị đánh vừa bò lên từ dưới nền cát vàng: “Vợ, tại sao em lại đánh ta?”



“Đáng đánh.” Thời Sênh vẫn cứ bế Sở Uẩn Linh đang ngơ ngác, không thèm để ý tới người đằng sau. Hắn mà còn dám giở trò thì cô còn đánh hắn.



“Vợ…” Nam tử ôm bụng nghiêng ngả đuổi theo Thời Sênh, “Em đồng ý làm con rối của ta thì dù cho em đánh cả trăm lần cũng được.”



Thật sự muốn ấn hắn vào trong cát vàng cho vong linh thịt.



Thời Sênh cố gắng kiềm chế ham muốn đánh chết hắn đổi thế giới.



Bộ dáng này tính ra cũng còn tốt hơn chán bộ dáng tà khí lúc đầu.



Nghĩ tích cực một chút thì có lẽ vẫn miễn cưỡng tiếp thu được.



Đương nhiên, tiền đề là hắn không gây ra bất kỳ chuyện gì. Rốt cuộc Thời Sênh cũng không tin chuyện người lúc đầu khôn khéo như thế lại biến thành tên ngốc, 50% có thể là hắn giả bộ... vì mục đích biến cô thành con rối.



Cô tin hắn mới lạ.



“Anh có cho tôi ngủ thì tôi cũng sẽ không làm con rối của anh, có cảm thấy thất vọng không?”



“Chẳng phải ngủ rồi sao?”



Thời Sênh: “…” Hôm nay không thể nào nói chuyện tiếp được nữa rồi.



Thời Sênh trở lại nơi đại quân vong linh vừa xuất hiện. Lúc này trên mặt đất vẫn còn vương vãi thi cốt và hồn hỏa của vong linh. Nam tử bước qua những thứ đó, hồn hỏa đang bay trong không gian lập tức thẩm thấu hết vào trong cơ thể hắn.



Thời Sênh nhìn hắn đầy quỷ dị.



Nam tử lại kéo mũ choàng xuống, nở một nụ cười với Thời Sênh, “Vợ, em không thích những hồn hỏa này à?”



“Anh không thấy no à?” Thật lo lắng hắn sẽ đột nhiên bị nổ tung quá.



“No?” Nụ cười của nam tử nhạt đi mấy phần, “Không đâu, ta rất đói bụng.”



Đói…



Vừa rồi hắn cắn nuốt nhiều hồn hỏa như thế, pháp sư bình thường thì đã sớm nổ tung cmnr, hắn còn đói?
“Vừa rồi tôi chẳng đồng ý gì hết.”



Đông Ngự tính toán một chút rồi lại kéo mũ áo choàng xuống, bọc kín người đến mức một sợi tóc cũng không lộ ra như thể đang tức giận vậy.



Anh còn dám tức giận à? Ông đây bị anh nhớ thương làm con rối vong linh còn chưa thèm tức, anh lại không biết xấu hổ mà làm mình làm mẩy à, mặt mũi lớn lắm sao?







Thời Sênh nhìn cát vàng trước mặt, chuyện vừa rồi quá quỷ dị, nếu không phải tới vì tên thiểu năng trí tuệ bên cạnh cô đây thì chắc chắn là tới vì cô hoặc Sở Uẩn Linh…



Thời Sênh quyết định thử một lần nữa.



Dù là tới vì ai thì rất dễ dàng nhận ra.



Nếu thử mà không có kết quả, vậy nhất định là có kẻ phá rối.



[…] Loại tiểu thuyết này cốt truyện phải dài tới cả mười tập. Cô làm một tập đã đi tới đại kết cục, không sợ đạo diễn sẽ khóc à?



“Vợ, hồn hỏa có thể cho ta không?” Đông Ngự vừa nghe liền lập tức chuyển mục tiêu sang đồ ăn.



“Anh cho tôi cái gì tốt chứ?”



“Không phải em là vợ ta sao? Vì sao ta phải cho em cái gì tốt mới được?”



Thời Sênh: “…” Chuyện ông đây bịa ra mà anh cũng tin à?



Anh là đồ đần sao?



Được rồi, hắn chính là như thế.



Thời Sênh dẫn Sở Uẩn Linh tới một nơi khác, vừa rồi ở đó đã có một đại quân vong linh trồi lên nên dưới đất cũng chẳng còn bao nhiêu, tốt nhất đi tìm một nơi chưa bị khai phá thì tốt hơn.



Sở Uẩn Linh không biết Thời Sênh muốn làm gì nhưng cô bé rất sợ Đông Ngự đang bám đuôi ở phía sau. Cô bé cứ có cảm giác hắn như một con sói có thể xông lên xé nát mình bất cứ lúc nào.



Thời Sênh cũng thực bất đắc dĩ, có lẽ tên thiểu năng trí tuệ này còn có thể cứu, không thể thì đành giết rồi đổi thế giới khác vậy.