Boss Là Nữ Phụ

Chương 1623 : Pháp sư vong linh (33)

Ngày đăng: 18:42 01/05/20


“Điều ta tính sai duy nhất là ngươi.” Một cái cây khác lại tiến lên.



Bố trí lâu như thế, chờ Vong linh Pháp trượng và sách vong linh, nuôi Lưu Ly Sát, nhưng cuối cùng lại xuất hiện một điều ngoài ý muốn.



Nó có một dự cảm, nếu cô không chủ động thoái nhượng thì hết thảy những gì nó bố trí sẽ đều bị hủy trong một khắc.



Con người hủy hoại Vong linh giới của nó, nó cũng muốn hủy hoại thế giới của nhân loại.



Nó không thể để lỡ thời cơ này được.



“Ta có thể thả các ngươi ra ngoài, nhưng phải để lại Lưu Ly Sát và Vong linh Pháp trượng.” Cái cây tiếp tục nói.



“Hắn thì sao?”



Cái cây trầm mặc một chút, “Bị Lưu Ly Sát gửi thể, hắn chỉ có thể chết.”



Biểu tình của Thời Sênh lập tức âm trầm, giọng nói tràn ngập sát khí: “Hắn mà chết thì ta sẽ khiến ngươi và cả Vong linh giới này chôn cùng.”



Lời này đầy khí phách, cũng đầy kiêu ngạo và cuồng vọng.



Cái cây trầm mặc một chút, yên lặng hồi lâu mới nói: “Còn có một biện pháp khác có thể để Lưu Ly Sát lại, cũng có thể làm hắn còn sống.”



Giọng Thời Sênh lạnh lùng, không có lấy nửa phần cảm xúc: “Biện pháp gì?”



“Trở thành vong linh.”



Thời Sênh tức giận: “Sao ngươi không chết luôn đi!”



Cái cây: “…”



Không gian lập tức lâm vào trầm mặc, sau đó cái cây tiếp tục nói: “Dù Lưu Ly Sát không rời khỏi thân thể hắn thì hắn cũng không sống được bao lâu nữa đâu. Lưu Ly Sát thành hình rồi sẽ phản phệ lại thân thể ký gửi, biện pháp duy nhất là trở thành vong linh.”



“Ta muốn hắn còn sống thì hắn sẽ còn sống, dù phải trả cái giá lớn như thế nào.”



Giọng của nữ tử lại vang lên tràn ngập kiên định. Ánh sáng xung quanh như bao bọc lấy cô làm cả người như cũng được mạ thêm một tầng hào quang lóa mắt làm người ta không mở nổi mắt ra nhìn.
Thứ này không động vào Phượng Từ thì cô còn suy xét đưa Vong linh Pháp trượng cho nó.



Thời Sênh lùi về bên cạnh Đông Ngự, nhanh chóng lui ra ngoài bìa rừng, nhóm thực vật căn bản không ngăn cản nổi cô.



Đám người Kim pháp sư thấy thật mệt mỏi, tại sao cô ta chạy vào rồi lại chạy ra chứ?



Sau khi Thời Sênh chạy ra tới chỗ mà bọn họ tiến vào thì bắt đầu dùng thiết kiếm cắm xuống mặt đất, ánh sáng kỳ quái tràn ra từ thiết kiếm, sau khi mũi kiếm tiếp xúc với mặt đất liên lan tràn ra ngoài thành một vùng ánh sáng màu đỏ.



Những nơi nó đi qua, thực vật đều biến mất như gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ vậy.



Ánh sáng đỏ nhanh chóng tiến vào trong khu rừng, Thời Sênh ôm chặt Đông Ngự, lạnh nhạt nhìn về phía ánh sáng đang phóng lên cao ở phía xa. Quang trận màu đỏ nhanh chóng hình thành trong không trung, sau đó xoay tròn rồi mở rộng ra xung quanh, bao phủ lấy toàn bộ thế giới này.



Lực hút kỳ quái lập tức xuất hiện, thực vật xung quanh lập tức đổ nghiêng ngả rồi khô héo bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.



“Dừng lại, ngươi mau dừng lại!” Giọng cái cây ngập tràn kinh hoảng.



Nó có thể cảm giác được sự sống ở nơi này đang biết mất, bị quang trận kia hút sạch.



Nó lên kế hoạch này lâu như thế, đã sắp chạm tay vào thành công rồi. Không, nó không cam lòng. Nó muốn con người phải nhận được sự trừng phạt thích đáng, đều vì bọn họ mà nó mới rơi vào kết cục này.



“Ầm ầm ầm…”



Dưới nền đất như có một con quái vật muốn nhảy ra, rung động mạnh tới mức khiến mọi người đều không đứng vững nổi. Mặt đất nứt ra một vết vách, vô số vong linh bò ra từ cái khe đó.



Những vong linh này hoàn toàn khác với vong linh mà bọn họ từng gặp. Bọn chúng như bị ném vào trong chảo nhuộm, cả người phát ra ánh sáng màu xanh lam giống hệt với hồn hỏa trong đầu chúng vậy.



“Đây là cái gì?” Kim pháp sư hét lên.



Nhưng giờ chẳng ai có thời gian đáp lại hắn nữa, những vong linh màu lam sau khi bò ra liền tập trung tấm công họ. Đám vong linh trong địa cung cũng bắt đầu hành động, đám vong linh này hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, ngược lại còn nhanh nhẹn hơn bình thường.



Thời Sênh tránh đi sự tấn công của hai con vong linh rồi xoay tròn thiết kiếm trên mặt đất, quang trận trong không trung cũng xoay tròn theo, vô số ánh sáng ngưng tụ thành những thanh kiếm sắc rơi xuống từ trên trời cao.



Toàn bộ thế giới bị những thanh kiếm cắt thành vô vàn mảnh nhỏ.