Boss Là Nữ Phụ
Chương 1634 : Ôn cố tri tín (4)
Ngày đăng: 18:42 01/05/20
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!!” Hách Bảo Bối ôm gối tránh qua một bên, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Hành động hôm nay của cậu không giống với cậu mọi khi, tớ nghi ngờ cậu có bệnh thì có gì sai chứ?”
Thời Sênh: “…”
Hình như không có gì sai.
Thời Sênh vứt gối trong tay, “Tớ bây giờ là người trải qua mưa gió, làm sao còn có thể giống như trước đây?”
Tô Tín người này….
Từ nhỏ chính là một người kiêu ngạo, lúc đi học, cũng là tài nữ nổi tiếng của trường.
Bởi vì chuyện vẽ truyện tranh, mâu thuẫn với gia đình, cô cũng luôn không chịu cúi đầu, giống như cô nhận lỗi trước chính là thừa nhận lời của ba mẹ vậy.
Trong xương cốt cô có một cỗ sức mạnh không chịu thua, muốn để ba mẹ nhìn xem, truyện tranh cũng không tồi tệ như vậy.
Đáng tiếc xảy ra chuyện như vậy, cô trăm miệng cũng không thể bào chữa. Thời gian dài như vậy, cô đến một người nói chuyện cũng không có.
Một người kiêu ngạo, bị đả kích, lại không có dẫn dắt đúng đắn, lúc nội tâm yếu đuối, so với người vốn yếu đuối càng sụp đổ nhanh hơn.
Tô Tín chính là một người như vậy.
Tô Tín có có chút bệnh thích sạch sẽ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Hách Bảo Bối từ đầu chí cuối đều không động đến cô.
Không phải là không đủ quan tâm, chỉ là bởi vì nhớ tất cả thói quen của cô.
Hách Bảo Bối mắt trợn trắng, “Tớ nói này, chuyện lớn như vậy sao cậu lại không nói với tớ?”
Tiểu thanh mai nhà hắn lại bị người ức hiếp như vậy, người khác có thể nhịn chứ Hách Bảo Bối không thể nhịn!!
“Có liên lạc với cậu, nhưng không liên lạc được.” Thời Sênh ngồi ở cạnh giường.
Nguyên chủ quả thật từng liên lạc với Hách Bảo Bối, nhưng Hách Bảo Bối thời gian đó giống như mất tích, bất kể là trên mạng hay là điện thoại đều không liên lạc được.
Sau đó xảy ra chuyện, khiến cho nguyên chủ không có tinh lực đi liên lạc với hắn, cũng không có thời gian lên mạng.
Biểu tình của Hách Bảo Bối khẽ thay đổi, lúc này mới nhớ tới khoảng thời gian đó điện thoại và ví tiền của mình đều bị trộm, lại còn ở một nơi vô cùng xa xôi…
Hách Bảo Bối nhìn cô một cái, ý tứ kia rất rõ ràng, xảy ra chuyện lớn như vậy, là ai cũng sẽ bị đả kích, thậm chí có khả năng vì thế mà gục ngã không dậy nổi.
“Vậy tớ yên tâm rồi, chỉ sợ cậu đi vào chỗ bế tắc.” Dân làm nghệ thuật, bình thường chỉ cần một chuyện xảy ra sẽ làm cho người ta không bò dậy nổi, Hách Bảo Bối ho khan một tiếng, “Cậu yên tâm, trên mạng tớ sẽ thuê thủy quân*...”
*Thuỷ quân: là người dùng mạng được trả tiền thuê nhằm comment khen hoặc chê một người nào đó ở các topic trên mạng xã hội.
“Không cần đâu.”
“Tại sao? Chẳng lẽ cậu muốn những người trên mạng đó mắng cậu?”
“Cũng không mất miếng thịt nào, cứ để cho bọn họ mắng đi.”
Đáy mắt Hách Bảo Bối thoáng qua tia cổ quái, “Tô Tiểu Tâm... cậu thật sự không bị bệnh chứ?”
Người này với Tô Tiểu Tâm hoàn toàn không giống nhau, dựa theo sự hiểu biết của hắn về Tô Tiểu Tâm, lúc này cô nếu không phải trốn tránh không gặp người, thì sẽ là ầm ĩ muốn đánh chết Ô Vân đó.
Nhưng từ sân bay đến bây giờ, hắn không nhìn thấy bất cứ xu thế nào của hai phương diện này từ trên người cô.
Từ đầu chí cuối đều duy trì dáng vẻ bình tĩnh.
Trên người thậm chí có thêm thứ gì hắn không nói rõ được.
“Tớ không bệnh!”
“Chắc chắn chứ? Tớ không thiếu tiền, nếu không đi bệnh viện khám xem?”
“Để lại mà tự khám cho cậu đi.”
Mẹ kiếp đồ thiểu năng!
Không hiểu nổi đầu óc của Hách Bảo Bối kia, tại sao phát hiện tính cách khác nhau, phản ứng đầu tiên lại là cô có bệnh?
Có bệnh cái con khỉ ấy!
Cô rất bình thường.