Boss Là Nữ Phụ

Chương 1637 : Ôn cố tri tín (7)

Ngày đăng: 18:42 01/05/20


Đột nhiên không tìm được “Ma tướng”, các fan bắt đầu loạn lên, sao lại mất tiêu rồi?



Nhưng Ô Vân cũng không biết tại sao lại mất, bộ tác phẩm cô ta chưa ký hợp đồng, chính là vì đợi phí bản quyền sau này.



Nếu không ký hợp đồng, vậy thì không thể là trang web xóa.



Ô Vân thử tải lên lần nữa. Nhưng bất kể cô ta tải thế nào, đều nhắc nhở tải lên thất bại, đổi máy tính, đổi trình duyệt, đổi cái gì cũng không được.



Mọi thứ liên quan đến “Ma tướng” trên mạng, trong một đêm biến mất sạch sẽ, giống như từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.



Nếu như “Ma tướng” không đăng trên mạng, không nổi tiếng, làm sao có thể bán được?



Con người bây giờ, ai mà không nhìn nổi tiếng chứ?



Tích tích tích...



Ô Vân nhìn ảnh đại diện nhấp nháy, theo bản năng mở ra, nhưng nhìn thấy cái tên đó cô ta giật mình một cái.



Cô ta chưa từng add cô ấy...



[Tô Tín: Có khoái không?]



Khoái cái gì?



Ô Vân chợt phản ứng lại, nhanh chóng gõ chữ.



[Tôi là một áng mây đen: Là cô!]



[Tô Tín: Khẽ cười.jpg]



[Tôi là một áng mây đen: Cô...]



Ô Vân nhìn màn hình, một lúc lâu mới gõ chữ.



[Tôi là một áng mây đen: Cô rốt cuộc biết bao nhiêu?]



Câu nói cuối cùng của cô ta chứng minh cô ta chắc chắn biết, hơn nữa....



[Tôi là một áng mây đen: Cô cũng không phải người của thế giới này?]



[Tô Tín: Nên biết đều biết cả, không nên biết cũng đều biết cả. Còn về tôi có phải người của thế giới này hay không, cô đoán xem.]



Ô Vân nhìn ba chữ cuối cùng kia, trên khuôn mặt béo phì, biểu cảm liên tục thay đổi, trái tim trong lồng ngực giống như con nai nhỏ chạy loạn, làm sao cũng không dừng lại được.



Cô ta trọng sinh đến thế giới này, lần đầu tiên sợ hãi như vậy.




“Tô Tiểu Tâm cứ quyết định như vậy đi, lát nữa tớ gửi phương thức liên lạc cho cậu.”



Thời Sênh: “...” Vừa rồi hắn nói cái gì?



Ông đây không nghe thấy!!



Anh sao lại tự tiện tự cho là ông đây đồng ý hả!!



Hách Bảo Bối trước lúc qua đây, không cẩn thận nhìn thấy bản nháp tập vẽ của Thời Sênh, cảm thấy tiểu thanh mai nhà mình có thể thật sự có chút vấn đề, nên mới bắt đầu lo lắng tiểu thanh mai nhà hắn bởi vì chuyện này, sau này không vẽ được, cho nên mới gấp như vậy.



Đối với một họa sĩ mà nói, nếu như không vẽ được, vậy thì xong rồi.



Hách Bảo Bối tự mình đưa phương thức liên lạc cho Thời Sênh, sau đó lôi cô ra ngoài ăn đại tiệc.



Thời Sênh ngày ngày ăn đại tiệc đã muốn nôn rồi. Cho ông đây ăn chút rau xanh củ cải được không hả, ngày ngày ăn thịt sẽ táo bón đó!!



“Lúc nào cậu đi?” Phải nhanh tiễn tên ôn thần này đi.



“Đi? Đi đâu?” Hách Bảo Bối cắn một miếng thịt, mù mờ hỏi Thời Sênh.



“Xuất ngoại đi lang thang du lịch thế giới đó, đây không phải là nguyện vọng của cậu sao?”



Hách Bảo Bối nuốt miếng thịt xuống, người đẹp trai, miệng lớn ăn thịt cũng không tỏ ra thô lỗ, nhan sắc quả là chính nghĩa!



“Tớ đã tìm được việc rồi, tạm thời không xuất ngoại.”



Thời Sênh nhìn Hách Bảo Bối giống như nhìn người ngoài hành tinh.



Cô không nghe lầm chứ?



Hách Bảo Bối lại đi tìm việc!!



“Nhìn tớ như vậy làm gì! Tớ là vì ai cơ chứ!! Còn không phải là cậu à!!” Hách Bảo Bối cầm đũa chỉ Thời Sênh, giống như Thời Sênh là một kẻ phụ tình đàn ông vậy, “Cái bộ dạng này của cậu, tớ làm sao yên tâm mà xuất ngoại được, cậu phấn chấn chút cho ông đây.”



Thời Sênh: “...” Cô rốt cuộc chỗ nào biểu hiện không phấn chấn?



Hách Bảo Bối chống hai tay lên mặt bàn, hơi đứng dậy, kéo gần khoảng cách giữa hắn và Thời Sênh, “Tô Tiểu Tâm, cậu ở trong lòng tớ, vĩnh viễn đều là tốt nhất.”



“Tỏ tình à?”



Hách Bảo Bối nổi khùng, “Tỏ cái đầu cậu ấy, tớ nói cho cậu biết Tô Tiểu Tâm, nếu như cậu không vẽ tử tế cho ông đây, ông đây sẽ không xuất ngoại, ngày ngày coi chừng cậu!”



Thời Sênh: “...” Dọa chết bản cô nương rồi.