Boss Là Nữ Phụ
Chương 1639 : Ôn cố tri tín (9)
Ngày đăng: 18:42 01/05/20
Thời Sênh tức giận chặn Hách Bảo Bối, cũng không muốn nhìn thấy cái tên nhãi này nữa.
Cô mở nhóm thảo luận ra, nhanh chóng gõ chữ.
[Tô Tín: Gửi yêu cầu cho tôi xem chút, tranh tôi vẽ khẳng định không phù hợp với yêu cầu của mọi người, đương nhiên tôi vẫn đề nghị mọi người ký với một họa sĩ khác.]
[Liên Dung: Oa, đại thần nói rồi, yêu cầu chị đã chỉnh lý xong rồi, lát nữa đóng gói chuyển cho em.]
[Liên Dung: Lão sư em là cao thủ vẽ cổ phong trong nước, nhà xuất bản của chúng ta có thể ký được với em, dứt khoát giống như hổ thêm cánh.]
[Tô Tín:...]
Người cô nói là Tô Tín trước đây.
Tô Tín bây giờ chỉ biết vẽ truyện kinh dị, thật đấy hãy tin tôi, mọi người sẽ khiếp sợ đó.
Liên Dung quả nhiên rất nhanh gửi yêu cầu và thiết lập nhân vật cho cô, đồng thời nói với cô còn bao nhiêu thời gian, bảo cô cố gắng hết mức đừng có lề mề.
Giới viết và giới vẽ luôn có một đám người, lấy các loại lý do mà trì hoãn, trì hoãn tới mức biên tập không còn cách nào khác, vô số biên tập muốn gửi mảnh dao cho đám người này để bày tỏ sự tôn kính.
Thời Sênh xem yêu cầu trước, văn huyền huyễn đều vô cùng dài, cuốn văn huyền huyễn có tên là “Thiên cổ” này cũng không ngoại lệ, tính đến hiện tại đã cập nhật đến hai triệu chữ rồi.
Một quyển sách bình thường khoảng hai mươi lăm nghìn chữ, bây giờ nhà xuất bản muốn xuất bản một triệu chữ, cũng chính là bốn cuốn.
Bây giờ phải vẽ bốn trang bìa, hai tấm áp phích tuyên truyền, bốn tấm áp phích ký tên tặng theo sách, với ảnh thiết lập nhân vật chủ yếu, và làm bookmark, còn có một đống việc linh tinh nữa, tóm lại phải vẽ vô cùng nhiều, đương nhiên tiền cũng nhiều.
Thời Sênh: “...”
Sẽ chết người đó!!
Cuốn sách “Thiên cổ” này kể về chuyện một thiếu niên, từ một kẻ ngốc không xu dính túi, nếu như qua năm cửa ải chém sáu tướng, chân đạp thiểu năng, đánh bại phản diện, trở thành một đại thần vạn người kính ngưỡng thế nào.
Ừm, đây là dùng lời của Thời Sênh để tổng kết.
Giới thiệu vắn tắt của người ta là như vậy.
Đại lục Cửu Châu, quần hùng tranh giành.
Thiếu niên thiên cổ, thiên cổ nhất đế.
Hết rồi á?
Hết rồi.
“Nhị Cẩu Tử, ngươi có cảm thấy ta gần đây vẽ càng ngày càng tốt không?” Thời Sênh sờ cằm hỏi Nhị Cẩu Tử.
[Cô đọc nhiều sách không thể miêu tả như vậy, chẳng nhẽ xem phí công?]
Thời Sênh đảo con ngươi, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
...
Thành phố ban đêm một mảnh yên tĩnh, nữ sinh ngồi ở trước bàn học vươn vai, màn hình trước mặt cô bất ngờ lộ ra hình ảnh không thể miêu tả.
Chỉ thấy nữ sinh sau khi vươn vai xong, mau lẹ mở trang Jiemian ra, chia ảnh ra gửi đi.
Người đầu tiên trả lời cô là Đệ Nhất Thần Xạ Thủ được cô kéo ra khỏi danh sách đen.
[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Tô Tiểu Tâm, cậu sa đoạ rồi!!]
[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Cậu có biết cái ảnh này mà bị ba mẹ cậu nhìn thấy, cậu sẽ có kết cục gì không? Tớ tuyệt đối sẽ không nhặt xác cho cậu đâu!!]
[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Bà cô của tôi ơi, chúng ta có thể đi khám bệnh được không hả?]
Ba tin nhắn liên tiếp, như đạn pháo từ bên kia bắn ra.
[Tô Tín: Tớ không có bệnh, tranh vẽ thấy được không hả?]
[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Tớ tuỳ việc mà xét, vẽ rất tốt, tuyệt đối không phải đang dung túng cậu vẽ cái đồ chơi này. Cậu mà bị mời uống trà, tớ tuyệt đối sẽ không đi bảo lãnh cho cậu, tuyệt đối không! Còn nữa, đêm rồi cậu không ngủ, vẽ cái thứ này, cậu đói khát quá rồi à?]
[Tô Tín: Cút!]
[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Tô Tiểu Tâm a, chúng ta đã lớn thế nào rồi, còn xấu hổ cái gì, tớ lại không cười nhạo cậu, có cần tớ giới thiệu bạn trai chất lượng tốt cho cậu không?]
[Tô Tín: Mấy tên tiểu côn đồ cậu quen kia ấy hả?]
[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Hắc, cậu có ý gì hả, tiểu côn đồ tớ quen làm sao, ban đầu là ai dẫn những tên tiểu côn đồ đó giúp cậu đuổi những kẻ theo đuổi cậu kia bla bla...]
Thấy Hách Bảo Bối nói không dừng, Thời Sênh quả quyết lại chặn hắn.
Sau đó mở tranh ra, mặt đầy hài lòng.
Kỹ năng thiên bẩm của ông đây hóa ra là ở cái này.
[....] Vẽ tranh con heo, coi là kỹ năng thiên bẩm cái gì chứ, cô còn đắc ý, đắc ý cái rắm, sẽ bị treo biết không hả!