Boss Là Nữ Phụ
Chương 1644 : Ôn cố tri tín (14)
Ngày đăng: 18:43 01/05/20
Phòng Thụy Hiên theo hướng Thời Sênh chỉ nhìn qua, biểu tình trên mặt lập tức trở nên đặc sắc.
“Cô Tô, cô không phải chỉ bừa đó chứ?”
Ở trong đám người nhìn thấy nàng dâu nhà mình, Thời Sênh cũng rất vui vẻ, đáng tiếc nàng dâu nhà cô căn bản là không nhìn thấy cô, đến cả ánh mắt cũng không có.
Nói cái gì mà tâm linh cảm ứng chứ?
Trong cổ tịch đều là gạt người!
Phòng Thụy Hiên thấy Thời Sênh như vậy, đáy lòng đã ra kết luận, đây quá nửa là chỉ bừa.
“Cô Tô, cô biết anh ta là ai không?”
Ông đây biết cái rắm gì!!
“Anh ta là ai?”
Phòng Thụy Hiên: “...” Quả nhiên là chỉ bừa, còn dám không biết xấu hổ hỏi như vậy, hắn phục luôn.
“Ôn Cố.” Phòng Thụy Hiên nói: “Cũng là người có tiếng của trường chúng ta, cùng khoá với Lôi Đình, phú nhị đại có tiếng, có điều sau đó phá sản rồi.”
Thời Sênh: “...” Đây là cái giới thiệu quỷ gì thế?
“Trước khi chưa phá sản, đua xe uống rượu, gây sự đánh nhau, cũng là đứng đầu trường học. Những chuyện Hách Bảo Bối làm đều là mấy trò vặt vãnh. Vị này mới là nhân vật năm đó chân chính xưng bá toàn thành phố chúng ta. Sau khi phá sản, Ôn Cố rời khỏi trường nửa năm, sau đó trở lại cả người đều thay đổi rất nhiều. Khi đó mọi người đều nói Ôn Cố là muốn mở công ty, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, công ty còn chưa mở, Ôn Cố ngược lại thôi học. Sau đó cũng không có tin tức của anh ta nữa.”
Phòng Thụy Hiên nói nhiều như vậy, đại khái là muốn khiến cho Thời Sênh từ bỏ ý định thích người này.
Nhưng hiển nhiên hiệu quả không tốt, nàng dâu có lực hấp dẫn si mê với cô.
“Cám ơn nha.”
“Này...” Tôi còn chưa nói xong mà!
Thời Sênh vẫy vẫy tay với Phòng Thụy Hiên, đi về phía Ôn Cố.
Nhưng cô còn chưa đến gần, một đám người đột nhiên đi tới, ngăn cản tầm mắt của cô. Thời Sênh nhanh chóng đi vòng qua bọn họ, nhưng đã không thấy Ôn Cố đâu rồi.
Thời Sênh: “...”
Đây là người điên sao?
Lúc các vệ sĩ của Lôi Đình chạy đến, nhìn thấy chính là tổng tài nhà mình bị một người phụ nữ đánh không ngớt, khung cảnh vô cùng quái lạ.
Các vệ sĩ trầm mặc, nhất thời không biết nên tiến lên hay là nên rời đi giả vờ như không nhìn thấy.
Nhưng bất kể là lựa chọn nào, bọn họ đều đã đoán trước được kết cục sẽ thê thảm thế nào.
“Dừng tay!!” Các vệ sĩ đồng loạt hét lớn một tiếng.
“Bắt cô ta lại, đừng để cô ta chạy!”
Các vệ sĩ chen nhau lên, Thời Sênh lại không ngốc, đứng dậy chạy đi. Đánh vệ sĩ không thú vị, lãng phí sức khoẻ.
Thôi được, thật ra là vì sức khoẻ của cơ thể này của cô chỉ có thể cho phép cô đánh được hai người. Thêm một đám người kéo đến sẽ phải dùng vũ khí, dùng vũ khí sẽ xảy ra án mạng. Cô là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, không thể chém người ở nơi công cộng.
[...] Ý cô là không ở nơi công cộng là có thể đúng không? Lương tâm của cô bị chó ăn rồi à?
“Bị mi ăn rồi.”
[....] A Ký chủ tạm biệt! Tạm biệt! Tạm biệt!
Thời Sênh gửi tin nhắn cho Hách Bảo Bối, nói mình cút về nhà trước, bảo hắn tự lo.
Trong dự đoán, nhận được gào thét của Hách thiểu năng, sau đó chính là dặn dò cô đi đường cẩn thận v...v..., đùng đùng nói một đống lớn, nghe đến mức Thời Sênh mệt mỏi muốn ngủ, nhưng tính khí tốt không ngắt điện thoại đi.
Cho đến khi bên kia có người gọi Hách Bảo Bối, hắn mới cúp điện thoại.
Thời Sênh xoa ấn đường, aizzzz, phải nhanh tống cái tên thiểu năng này ra nước ngoài mới được. Hắn ở đây quấy rối, cô căn bản là không có cách nào làm chuyện của mình.
Với lại Hách Bảo Bối cũng không tình nguyện ở trong nước, mà là vì cô nên mới ở lại.
Thời Sênh quả quyết gọi điện thoại cho ba mẹ Hách gia, nói cho bọn họ biết Hách Bảo Bối về nước rất lâu rồi.
Ba mẹ Hách gia mà xuất hiện, Hách Bảo Bối nhất định sẽ bị dọa xuất ngoại.
Mà lúc này Hách Bảo Bối vẫn còn đang uống rượu với người ta, hoàn toàn không biết mình bị người bán đi rồi.