Boss Là Nữ Phụ

Chương 1648 : Ôn cố tri tín (18)

Ngày đăng: 18:43 01/05/20


Thời Sênh quay về phòng, mở phần mềm nói chuyện ra.



Tít tít tít...



[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Tô Tiểu Tâm, muộn như thế rồi cậu còn đang làm gì hả, còn không đi ngủ đi??]



Tin nhắn này của Hách Bảo Bối được gửi đi đúng lúc cô vừa online.



[Tô Tín: Tu tiên.]



[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Tu cái rắm, cút đi ngủ đi!!]



[Tô Tín: Tớ vừa mới dậy, ngủ cái gì mà ngủ.]



Thời Sênh nhắn xong tin này liền không quan tâm đến Hách Bảo Bối nữa. Nhưng hắn thực sự quá ồn, Thời Sênh lại kéo hắn vào danh sách đen từ chối qua lại.



Kéo vào danh sách đen xong, còn rất sáng suốt tắt luôn cả điện thoại, nếu không Hách Bảo Bối có thể gọi cho cô từ giờ đến lúc trời sáng.



Cô không muốn bị oanh tạc.



Lịch sử cuộc trò chuyện với Ôn Cố vẫn dừng lại ở chỗ cô đi ngủ. Sau khi cô nói xong vị này không nói thêm câu gì nữa.



Hừ....



[Tô Tín: Đại thần, đến tu tiên đi.]



Ôn Cố không trả lời, cũng không biết là không có ở đó hay là đang sáng tác.



Thời Sênh vô vị chơi một ván game, quay lại xem vẫn chưa trả lời, cho đến khi cô ngược xong mấy con BOSS, Ôn Cố mới nhắn lại một chữ.



[Trường Hạ: Ngủ sớm dậy sớm.]



Thời Sênh cau mày, hắn còn biết ngủ sớm dậy sớm.



[Tô Tín: Xin hỏi đại thần anh là dùng giờ Mỹ sao?]



[Trường Hạ: Nếu như muốn nói chuyện trang bìa thì có thể, chuyện khác mời tìm người khác.]



[Tô Tín: Người khác không thú vị, tôi chỉ thích đại thần anh thôi.]



[Trường Hạ: …]



Fan cuồng cũng không phải chưa từng gặp, Ôn Cố biết đây cũng là một fan cuồng, ừm... fan có chút kỹ năng lợi hại.



[Tô Tín: Đại thần sao anh vẫn chưa ngủ?]



[Trường Hạ: Sáng tác]
Trừ ăn cơm, hắn luôn bị trói, ngay cả đi vệ sinh cũng bị trói, biết hắn sống mấy ngày này gian khổ thế nào không hả?



“Phàn tiên sinh liên lạc lúc nào, sẽ trói đến lúc đó.”



“Sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ.” Gã đàn ông rên rỉ.



Hắn tung hoành ngang dọc nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng sẩy tay. Không ngờ lại có lúc rơi trên tay một người phụ nữ, nói ra ngoài người khác sẽ cười đến rụng cả răng mất.



Còn không bằng chết đi cho xong!!



Ấy... không được, hắn không thể chết được.



Gã đàn ông vội vàng từ bỏ cái suy nghĩ này, nói với Thời Sênh: “Tay chân tôi đều tê, ở tù còn có thời gian hóng gió, cô để cho tôi hoạt động chút đi.”



“Anh tưởng là anh đang ở tù à?” Thời Sênh cười lạnh.



Gã đàn ông: “...”



A a a, Phàn tiên sinh anh sao còn chưa gọi điện thoại tới vậy hả? Tiếp tục như vậy nữa, ông đây sẽ chết mất!!



Hắn ta lại bị trói một ngày, mãi đến lúc điện thoại trên bàn trà có động tĩnh.



Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm điện thoại, gọi rồi gọi rồi, cuối cùng cũng có thể giải thoát rồi.



Thời Sênh cởi trói cho hắn, sau đó đưa điện thoại cho hắn.



Gã đàn ông cơ hồ mừng đến rơi nước mắt.



“Nói lỡ miệng tôi sẽ giết chết anh.” Thời Sênh mỉm cười.



Sự vui sướng vừa mới dâng lên của hắn lập tức bị đè xuống, vội vàng thu lại thần sắc, hít sâu một hơi, nhận điện, “Phàn tiên sinh.”



Thời Sênh đeo tai nghe nhìn máy tính, trong tai nghe truyền đến rõ ràng giọng nói bên kia.



Phàn tiên sinh: “Làm xong chưa?”



Gã đàn ông lập tức gật đầu: “Làm xong rồi, làm xong rồi.”



Phàn tiên sinh: “Gửi đồ cho tôi, nhưng tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu.”



Bên kia hình như định cúp máy, gã đàn ông nhìn Thời Sênh dùng điện thoại gõ ra mấy chữ, vội nói: “Phàn tiên sinh đợi đã, chuyện lần này rất phiền phức, tôi yêu cầu thêm tiền.”



Phàn tiên sinh bên kia dừng lại mấy giây, “Phiền phức thế nào?”



“...” Hắn đã ngã ngựa rồi có thể không phiền phức sao?