Boss Là Nữ Phụ
Chương 1652 : Ôn cố tri tín (22)
Ngày đăng: 18:43 01/05/20
Bệnh viện Nhân dân Đệ Tam.
Thời Sênh ngửa đầu nhìn mấy chữ lớn được ánh sáng đỏ thắp sáng, tâm tình hơi phức tạp.
Cô định vị dãy số kia, chính là ở đây.
Lúc này quá nửa đêm, cửa bệnh viện đến một bóng ma cũng không nhìn thấy, gió đêm thổi qua, chỉ cảm thấy âm u. Thời Sênh ôm cánh tay đi vào bên trong.
Lôi Đình hình như cũng đang ở bệnh viện này.
Ầy...
Thuận tiện thủ tiêu nam chính rồi.
Bệnh viện rất lớn, định vị ở khu nội trú. Thời Sênh đi rất lâu mới đến nơi, lúc này toàn bộ khu nội trú yên lặng đến mức rơi một cây kim cũng có thể nghe thấy tiếng. Buổi tối, trừ người nhà trông bệnh ra, những người khác đều không được ra vào khu vực này.
Thời Sênh men vào từ đại sảnh, đi thẳng đến tầng hai mươi.
Thang máy mở ra, một cô gái nhỏ mặc đồng phục y tá màu hồng ngẩn ra, “Cô...”
Thời Sênh bình tĩnh đi ra ngoài, “Đói rồi đi ra ngoài ăn bữa khuya.”
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, cũng không biết tin hay không.
Sênh làm bộ giả vờ đã quen, đi thẳng về phía trước, cho dù là giả, cũng phải giả ra thật.
“Này, cô đợi chút...” Cô gái nhỏ đuổi theo.
Thời Sênh hít thở sâu một hơi, xoay người, mỉm cười, “Còn có chuyện gì à?”
“Cô ở phòng bệnh nào?” Cô gái nhỏ hỏi.
Thời Sênh quét mắt qua gian phòng trước mặt cách đó không xa, mỉm cười đáp: “2016.”
“2016?” Y tá nhỏ cau mày, “Không đúng, người nhà trong phòng bệnh 2016 không phải là một bà già sao?”
Thời Sênh: “...” Trí nhớ của cô sao lại tốt như vậy?
“Chị gái nhỏ, thật ra tôi đến thăm bạn trai.” Thời Sênh lập tức thay đổi chiến thuật, bắt đầu nói lung tung, “Trong nhà không đồng ý tôi và bạn trai ở bên nhau, đến cả anh ấy nằm viện cũng không cho tôi đến thăm anh ấy. Tôi không dễ dàng gì mới lén chạy ra khỏi nhà, muốn nhìn anh ấy một chút. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không quấy rầy đến những người khác.”
Đúng lúc này, đôi mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, động tác cực nhanh túm lấy Thời Sênh.
Thời Sênh kinh hãi, linh hoạt tránh sang bên cạnh, đáy lòng kỳ quái, hắn có thể nhìn thấy mình sao?
Nhưng đối diện với ánh mắt mang theo nghi hoặc của hắn, Thời Sênh biết hắn không nhìn thấy, chỉ là dựa vào bản năng hoặc là trực giác.
Ôn Cố không bắt được gì có chút kỳ quái, giơ tay bật đèn, ánh mắt thoáng cái là có thể quét qua cả căn phòng, không có ai.
Hắn nhíu mày, vén chăn lên xuống giường, đi một vòng trong phòng, cuối cùng dừng ở một bên giường bệnh.
Mà Thời Sênh đứng ở đầu bên kia, hai người đứng đối diện nhau.
Thời Sênh sợ xuất hiện như vậy dọa đến hắn, mới không xé bùa tàng hình trên người xuống.
Ánh mắt hắn chuyển động một vòng nhìn trước mặt, vẻ nghi hoặc không hề giảm bớt, hồi lâu hắn khom người móc điện thoại dưới gối ra, “Chú Vinh, tôi muốn đổi phòng bệnh.”
Thời Sênh: “...”
Bệnh nghi ngờ nặng như vậy?
Bên ngoài phòng bệnh rất nhanh có một người đàn ông hơi lớn tuổi đi vào, “Thiếu gia, sao thế?”
“Cảm giác trong phòng có thứ gì đó.”
Chú Vinh nhìn xung quanh một vòng, căn phòng này đều chuyển cả đi rồi, cho dù có đồ cũng không giấu được, thiếu gia đây là lại phát bệnh rồi?
Chú Vinh suy nghĩ một chút tật xấu của thiếu gia nhà mình, cuối cùng không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài tìm người đổi phòng bệnh.
Quá nửa đêm đổi phòng bệnh, hơn nữa muốn một căn phòng bệnh không có ai khác, y tá trực ban của bệnh viện khẳng định không vui. Vốn dĩ để trống một phòng bệnh đã quá không bình thường rồi. Bây giờ còn muốn đổi phòng, đây không phải là gây chuyện sao?
Cho dù anh đẹp trai, anh có tiền, anh cũng không thể làm như vậy!
Chú Vinh ở bên ngoài nói rất lâu, cuối cùng mới đổi được.
Thời Sênh nhìn hắn dằn vặt, đáy lòng rất phức tạp.
Người này... dường như không có chút cảm giác an toàn nào.