Boss Là Nữ Phụ
Chương 1677 : Trẫm là thiên hạ (12)
Ngày đăng: 18:43 01/05/20
“Nếu ai cũng nghĩ như ngươi thì thất bại là chuyện đương nhiên. Cô ta ngoài mặt không có, nhưng chả lẽ lại không ngấm ngầm nuôi dưỡng binh đội? Phòng họa chưa đến có hiểu không hả, đi điều tra ngay!!”
Không cần biết người khác có tin hay không, dù sao cô cũng không tin Du Vương.
Vừa nhìn đã thấy ngay là người có dã tâm, hơn nữa còn là nhà dã tâm học biết nhẫn nhịn.
Loại người này khó đối phó hơn nhiều so với loại người mở miệng ra là nói muốn tạo phản.
Linh Di: “...”
Du Vương vào kinh một mình, cũng không mang theo bao nhiêu người, đất phong của cô ta cách kinh thành rất xa. Nếu có số lượng lớn người đến gần kinh thành, làm sao họ lại không biết gì được chứ?
Linh Di nhìn vẻ mặt “đi điều tra đi, nếu không tra ra được thì ngươi cũng không cần trở về nữa” đó của Thời Sênh. Cô ta trầm mặc nuốt lại những lời định nói ra, nhận mệnh đi điều tra Du Vương.
“Đợi đã.” Thời Sênh gọi Linh Di lại.
“Bệ hạ?”
Thời Sênh nhắc nhở Linh Di, “Đừng để sót chính quân của cô ta.”
“Vi thần tuân chỉ.” Chính quân? Hắn cũng có vấn đề sao?
...
Hằng ngày Thời Sênh troll xong triều thần, bỏ lại một câu rất không biết xấu hổ ‘không phục thì tạo phản đi’ rồi đi tìm Trầm Bắc.
Biệt viện nhỏ của Trầm Bắc không có nhiều người hầu. Thời Sênh đi vào cũng không làm kinh động đến hắn.
Không biết hắn kiếm ở đâu ra cây đàn, mười đầu ngón tay cử động linh hoạt trên dây đàn, âm điệu đơn âm tiết phát ra, xoay tròn khắp đại điện.
Rõ ràng chỉ là đơn âm điệu, nhưng lại không khỏi khiến người ta cảm thấy bi thương.
Trầm Bắc rủ mắt xuống, ánh mắt dường như đang dừng lại trên dây đàn, lại vừa như đang lơ lửng trong không trung, không nhìn vào thứ gì.
Bờ môi hắn có vẻ trắng bệch, khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy tiếc thương.
Thời Sênh đứng trên đại điện nhìn hắn một lát. Trầm Bắc chợt dừng tay, hai tay buông mạnh xuống, khoảnh khắc đó dường như có một luồng khí thô bạo nhào vào mặt.
Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc rồi biến mất không chút dấu vết, như thể luồng khí thô bão khi nãy chỉ là ảo giác mà thôi.
Lạch cạch.
Trầm Bắc nói không lại cô chỉ có thể trầm mặc đối đáp lại, một mình cô ngồi đấy cũng có thể nói rất lâu.
Nói từ chuyện trên triều đường đám gian thần đó cho đến đảng bảo hoàng cả ngày oán than với cô, nói cô cả ngày xoay vòng vòng với đám người đó ra sao, nói tại sao đảng gian thần còn chưa tạo phản...
“Tại sao cô lại mong đám người đó tạo phản như vậy chứ?” Trầm Bắc nghe rất lâu, cuối cùng cũng không chịu được lên tiếng hỏi.
Chưa từng thấy ai làm người đương quyền mà lại hy vọng đám gian thần tạo phản như cô.
“Họ không tạo phản, thì sao ta một mẻ đánh gọn được chứ?” Xử lý từng người từng người một cô phải mất thời gian rất lâu, một lần đánh gọn có phải sung sướng biết bao không.
Trầm Bắc: “...” Lần đầu tiên nghe thấy lý do thanh tân thoát tục như vậy đấy.
Được thôi, gần đây thực ra hắn đã được nghe không ít lý do thanh tân thoát tục rồi.
Dường như cô thực sự không giống với những nữ hoàng hắn từng được biết.
“Vậy tại sao Đới Tự đó lại không tạo phản?” Trầm Bắc hỏi thăm dò.
“Ai mà biết được, chắc là đầu óc có vấn đề.” Cô đã đối xử với bà ta như vậy rồi, mà bà ta vẫn nín nhịn được, thực không biết trên người nguyên chủ có thứ gì khiến bà ta kiêng kỵ như vậy nữa.
“Ngươi không sợ sao?” Mấy ngày nay đã được nghe không ít chuyện, biết bên cạnh cô chỉ có Cấm vệ quân có thể điều động. Ngoài Cấm vệ quân cô không có bất kỳ binh quyền nào khác nữa.
Toàn bộ Phượng Loan Quốc gần như toàn bộ đại quyền đều nằm trong tay Đới Tự, cô vẫn còn dám chọc giận Đới Tự như vậy, nếu Đới Tự thực sự tạo phản, liệu Hoàng cung có thể chống cự được bao lâu?
Thời Sênh huênh hoang cười một tiếng, “Sợ gì chứ, bà ta dám tới đây, ông đây dám giết chết bà ta.”
Trầm Bắc không biết phải nói gì, nói vị nữ hoàng này ngông cuồng tự đại, hay là nói cô không biết trời cao đất dày?
Trong cung đã có tin đồn cô ở Hoàng lăng một thời gian nên có vấn đề, trước đây hắn còn không tin, nhưng bây giờ hình như cũng có chút cơ sở rồi.
Một người đang yên đang lành, sao lại trước sau bất nhất như vậy?
“Bệ hạ, thần có chuyện bẩm báo.” Linh Di đứng ngoài điện gọi Thời Sênh.
“Ngươi nghỉ ngơi đi.” Thời Sênh đứng dậy, “Còn mấy ngày nữa là đến sinh thần của ta rồi, mấy ngày này có thể ngươi sẽ phải vất vả một chút.”
Trầm Bắc vốn dĩ đang rất bình thường, nghe Thời Sênh nói xong câu đó sắc mặt bỗng chốc trở nên cố nín và quật cường.
Đại khái bộ mặt đó muốn biểu hiện ý tứ là “ta không muốn gả cho ngươi!!!”