Boss Là Nữ Phụ

Chương 1683 : Trẫm là thiên hạ (18)

Ngày đăng: 18:43 01/05/20


Tất cả mọi người trong ngự thư phòng đều nghĩ có thể do tai họ đã xuất hiện ảo giác.



Nữ hoàng bệ hạ vừa nói gì vậy?



Bảo Đới Tự định thời gian tạo phản sao?? Định thời gian ư???



Còn có loại thao tác này nữa sao?



Đây là lời Nữ hoàng nên nói ra hay sao? Lật bàn!!!



Đới Tự cũng ngạc nhiên không hề nhẹ, mô hình tương tác giữa quân chủ và đại thần trước đây, chính là thấy phá mà không nói phá, âm thầm phân cao thấp. Nhưng còn vị này không những nói công khai, mà còn thảo luận với bà ta vấn đề khi nào thì bà ta tạo phản. Hôm nay chắc chắn là do bà ta còn chưa tỉnh ngủ rồi.



Thời Sênh chống cằm, “Ngươi không định thời gian, bây giờ trẫm sẽ cho Cấm vệ quân đến nhà ngươi soát nhà.”



Mọi người: “...”



Có lẽ là họ có một nữ hoàng giả.



Đới Tự có lẽ đã bị choáng váng, hồi lâu sau cũng không phản ứng lại kịp.



“Người đâu.”



“Bệ hạ.” Đới Tự vội vàng lên tiếng.



Cấm vệ quân đi từ bên ngoài vào, không nói hai lời liền bắt Đới Tự lại, động tác thuần thục đeo xích sắt lên cho bà ta, nhìn đã biết là đã được ra lệnh từ trước.



Đới Tự há hốc mồm kinh ngạc, khi chiếc khóa cuối cùng khóa xong, Đới Tự mới giãy giụa, “Bệ hạ đang làm gì thế này?”



Đã nói là để bà ta định thời gian tạo phản cơ mà?



Sao đã bắt lại thế này?



“Trẫm đã cho ngươi thời gian rồi, nhưng do tự bản thân ngươi không chọn, cho nên trẫm mới mặc định là cho người đến lục soát nhà ngươi.” Thời Sênh mỉm cười, đáy mắt mơ hồ có ác ý hiện lên, “Nhìn ngươi không thuận mắt đã lâu, đúng lúc bây giờ tâm trạng trẫm không được tốt, đương nhiên phải lôi ngươi ra trút giận rồi. Ngươi đừng có áp lực tâm lý quá lớn, làm gian thần làm được như ngươi cũng là giỏi lắm rồi, đáng được sử sách ghi danh rồi.”



Mặc định lựa chọn soát nhà ngươi ta, ngươi có dám vô sỉ hơn nữa không?



Ngươi đột nhiên phun ra một câu bảo bà ta chọn thời gian tạo phản. Bà ta dám chọn tức là thừa nhận thẳng thắn mình muốn tạo phản.



Đám người tạo phản trong sử sách đó có ai dám thừa nhận mình tạo phản? Chẳng phải đều tìm có mình một cái tên danh chính ngôn thuận đó sao?
[...] Ký chủ có tư tưởng như vậy là không được!



Đới Tự hiển nhiêm không tin Thời Sênh không để ý đến, vẫn còn muốn nói. Nhưng Cấm vệ quân lúc này đã kéo thắt chặt dây thừng, thít chặt lấy cổ bà ta. Sắc mặt Đới Tự bỗng đỏ bừng lên, gân xanh trên trán nổi lên, con ngươi gồ ra, đáy mắt còn phản chiếu vẻ không thể tin được.



Cô ta thực sự không hề quan tâm gì.



“U u... a... ô...”



Chân tay Đới Tự bị Cấm vệ quân bắt lấy. Lúc này cơ thể thiếu dưỡng khí không ngừng giãy giụa, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.



Cấm vệ quân chắc chắn bà ta đã chết rồi, liền kéo thi thể bà ta rời đi.



Thời Sênh quay người tiếp tục nhìn về phía lửa đỏ hừng hực ở phía xa. Linh Di chần chừ tiến lên phía trước, “Bệ hạ, lúc trước chúng ta đang thảo luận chuyện quốc sư, tại sao người... lại đột nhiên giết chết Đới Tự?”



Thân là đệ nhất hồng nhân bên cạnh Nữ hoàng, cô ta lại không hề hay biết gì cả.



“Tâm trạng không tốt.” Thời Sênh lãnh đạm nói.



Vậy chứng tỏ là trước kia tâm trạng Bệ hạ tốt sao? Vậy nên mới lăn qua lăn lại với đám người Đới Tự mãi vẫn không giết người ta sao?



Không đúng... tại sao bây giờ cô ta lại dễ dàng tiếp nhận con người Bệ hạ thế này?



“Vậy còn binh phù đó thì sao, người lấy được nó lúc nào?”



Vẻ mặt Thời Sênh phiền muộn, “Trộm về thôi, trẫm cùng muỗn cướp về, nhưng các ngươi không cho.”



Trước đây cô đã nói muốn đi cướp binh phù, nhưng Linh Di và đám người đảng bảo hoàng đó đều không đồng ý.



Linh Di: “...”



Họ dám để Bệ hạ đi cướp binh phù, người sẽ dám đi soát hết một lượt nhà đám đại thần đó!!!



Đừng nghi ngờ gì cả, Nữ hoàng bệ hạ bây giờ chắc chắn có thể làm được điều đó.



Thân là một Nữ hoàng, lại đi trộm đồ, trong sử sách phải chăng sẽ ghi chép thành: Nữ hoàng Tiện Dương, trộm binh phù, bình nội loạn?



Thử nghĩ đến cảnh tượng đó Linh Di đã không khỏi rùng mình, lát nữa phải đi tìm sử quan nói chuyện nghiêm túc mới được.