Boss Là Nữ Phụ
Chương 1687 : Trẫm là thiên hạ (22)
Ngày đăng: 18:43 01/05/20
Hoài Nam Vương kiên trì nói muốn gặp Thời Sênh. Linh Di nhất thời không làm chủ được, cho người tiến cung xin chỉ thị của Thời Sênh, cuối cùng nhận được mệnh lệnh cho Hoài Nam Vương tiến cung.
Du Vương bị nhốt thẳng vào ngục, từ đầu đến cuối cô ta đều không thể hiểu được tại sao mọi chuyện lại phát triển thành thế này.
Còn Hoài Nam Vương được đưa đến ngự thư phòng.
Thời Sênh ngồi vắt vẻo trên ghế rồng cắn hạt dưa, long án trước mặt là tấu chương ném vừa bãi. Nếu là một đại thần đi vào thấy vậy đều sẽ tức đến mức phát bệnh tim.
Đã ai thấy hoàng đế như vậy chưa?!
Có hoàng đế nào lại có cái bàn loạn như vậy không?
Linh Di thuần thục thu dọn tấu chương sang một bên, để ra một chỗ trống đủ để Thời Sênh đập bàn.
Hoài Nam Vương vẫn cúi đầu: “Tội thần tham kiến Bệ hạ.”
Thời Sênh đánh giá Hoài Nam Vương, đáy lòng nhanh chóng so sánh một lượt tin tức mình có được với người đang đứng trước mặt.
Đã gần năm mươi tuổi, bên tai đã điểm vài sợi tóc bạc, nhưng nhìn hình thể thì thấy càng già càng dẻo dai.
“Gặp trẫm có chuyện gì, trẫm bận lắm, nói nhanh lên.” Thời Sênh tiếp tục cắn hạt dưa, toàn bộ ngự thư phòng đều là tiếng cắn hạt dưa kêu tanh tách. Trong hoàn cảnh như vậy âm thanh ấy lại khiến người ta sợ đến tê dại cả da đầu.
“Bệ hạ, chuyện này tội thần muốn nói riêng với người.”
“Lôi ra ngoài.” Thời Sênh không đổi sắc mặt hạ lệnh.
Nhân vật chính lúc nào cũng bị tính kế âm thầm sau khi nói chuyện riêng với người khác. Bản cô nương không ngốc nhé, đừng hòng nói chuyện riêng với bản cô nương nhé.
Mỗi lần họ gặp mặt đều chỉ có thể gặp gỡ trên triều. Thỉnh thoảng Tiên hoàng sẽ lấy lý do là nghị sự để giữ ông lại. Bà sẽ ôm lấy ông nói bà rất mệt, muốn rời khỏi cái nhà lao rộng lớn này, cùng ông cao chạy xa bay.
Nhưng họ đều hiểu rõ ràng, đó là điều không thể.
Trách nhiệm đã sớm nằm trên vai họ, không thể khước từ.
Sau đó xảy ra chiến loạn, Tiên hoàng đã là Nữ hoàng, không thể cùng đánh trận với ông, Hoài Nam Vương chỉ có thể một mình dẫn binh chinh chiến biên quan.
Đến khi ông chiến thắng trở về, là đại hôn của Tiên hoàng đón gió tẩy trần cho ông.
Lời hứa trao ngôi vị Phượng quân cho ông, nay đã trao cho người khác.
Lời hứa cùng ông dắt tay nhau đến già, giờ đã giành cho người khác.
Hoài Nam Vương không thể không tươi cười chúc mừng, chúc mừng bà đã có Phượng quân.
“Cho nên ngươi định tạo phản?” Đây là vì yêu quá nên hận sao?
Nhưng Hoài Nam Vương lại lắc đầu, “Từ đầu đến cuối ta chưa bao giờ có ý định tạo phản...” Ông lắc đầu nhìn Thời Sênh, “Bởi vì, con là con gái của ta, sao ta lại nỡ tạo phản con gái của mình được chứ?”
Cái giề?
Đợi đã!!
Sao kịch bản lại phát triển không đúng thế này nhỉ!!!