Boss Là Nữ Phụ

Chương 1696 : Trẫm là thiên hạ (31)

Ngày đăng: 18:43 01/05/20


Mũi tên bao vây lấy Nguyệt Như Lưu khắp bốn phương tám hướng. Trừ khi cô ta có thể dịch chuyển tức thời, nếu không căn bản sẽ không thể tránh được nhiều đợt tấn công đến thế.



Nhưng sự thật đã nói cho Thời Sênh biết, cô ta vẫn có thể tránh được.



Không biết trên người cô ta có thứ gì, khi tất cả các mũi tên đã sắp tiến sát cô ta bỗng nhiên như bị kích hoạt, bảo vệ Nguyệt Như Lưu.



Đầu mũi tên bắn ngược ra bốn phía xung quanh, bắn lả tả ra bên ngoài.



Thời Sênh một tay chống kiếm, hơi cúi đầu nhìn Nguyệt Như Lưu đã có vẻ chật vật ở trước mặt, tuy Nguyệt Như Lưu không bị thương nặng, nhưng trên người vẫn có không ít vết thương nhỏ, máu tươi thấm ra ngoài, vết máu loang lổ.



Nguyệt Như Lưu thở hổn hển, thừa dịp Thời Sênh không động đậy một lần nữa xông vọt ra ngoài cửa sổ.



Thời Sênh cũng không biết đang nghĩ ngợi điều gì, cho đến khi Nguyệt Như Lưu chạy đến cửa sổ vẫn không có động tĩnh.



Đúng lúc Nguyệt Như Lưu mở cửa sổ ra, Thời Sênh vọt mạnh đến, dùng tốc độ quỷ dị xông đến trước mặt Nguyệt Như Lưu. Thiết kiếm chém vào hai tay cô ta, Nguyệt Như Lưu bị ép buộc phải buông tay đang đặt trên cửa sổ ra, lùi về phía sau phòng thủ.



“Nữ hoàng bệ hạ, ngươi hà tất phải truy cùng đuổi tận ta như vậy?” Nguyệt Như Lưu tranh thủ gào thét, nữ nhân này điên thật rồi.



“Ai bảo ngươi cứ lượn lờ trước mặt trẫm làm chi.” Ngươi không xuất hiện không gặp ta thì thôi, đằng này ngươi còn cứ lượn cmn lờ trước mặt ta, đó chẳng phải là dâng tận miệng ta sao? Bản cô nương tại sao phải bỏ qua cho kẻ đã dâng đến tận miệng chứ? Ngay cả đồ ngu cũng biết đã dâng đến tận miệng không ăn cũng phí, chẳng lẽ ngươi còn không bằng cả đồ ngốc hay sao?!



Nguyệt Như Lưu tức đến thổ huyết, lượn lờ trước mặt cô ta thì sẽ bị truy cùng giết tận hay sao? Rồ dại rồi sao?



“Phịch!”



Bởi vì Nguyệt Như Lưu mải đối đáp với Thời Sênh bị phân tâm, nên bị Thời Sênh đá bay đến góc phòng. Cô ta đang định bò dậy, thì bỗng nhiên phía trước tối sầm, thứ vũ khí lạnh băng dán chặt vào cổ cô ta.



Cô ta ngẩng đầu liền đối mặt với một đôi mắt tà ác như thể đến từ địa ngục đang mở to nhìn cô ta. Hắc ám và tà khí hình thành nên lốc xoáy, kéo cô ta vào trong đó, cho dù cô ta có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi lốc xoáy đó. Lớp bùn lầy ùn ùn kéo đến khiến người ta không thể thở nổi bao phủ chặt lấy, khoảnh khắc này cơ thể dường như cũng không còn là của cô ta nữa.




“Ngươi có biết ngọc tỷ quan trọng như thế nào đối với Thất hoàng tử không?” Nguyệt Như Lưu đột nhiên mở miệng, mang theo chất vấn và sự phẫn nộ.



Thời Sênh kinh ngạc nhướng mày, “Hắn là người Tuyết Quốc à?”



Nguyệt Như Lưu: “...”



Trầm Bắc lắc đầu, “Ta không phải, nhưng có người là người Tuyết Quốc.”



“Ồ, là người chiếm Thục Quốc của các ngươi.” Thời Sênh hiểu ra.



Linh Di nói những người đó đang tìm thứ gì đó, vậy thì chắc chắn là ngọc tỷ rồi.



Chẹp!



Phó bản ẩn giấu này chơi lớn đấy.



Lật bàn, chơi cmn lớn ấy. Phó với chả bản, cô chỉ muốn yên tĩnh làm màu, đi rắc cẩu lương thôi. Tại sao lại chơi phó bản lớn thế này làm gì cơ chứ!



Ai là người lên kế hoạch, không có cho đùi gà nữa rồi!!



Tức quá!



Tức đến mức không thể khống chế nổi.



Nguyệt Như Lưu dường như có chút kiêng kỵ những người đó, khi nói đều có mấy phần thận trọng rõ rệt, “Họ đã khống chế tất cả hoàng thất và các đại thần nước Thục, sau đó dùng người thân để uy hiếp, bắt họ đến các nước khác tìm ngọc tỷ. Chuyện Phượng Loan Quốc có ngọc tỷ là công khai, bởi vì ngươi là Nữ hoàng, cho nên... Thất hoàng tử mới bị chọn, mượn ngày sinh thần của ngươi, để, để... tặng cho ngươi, rồi nhân cơ hội đoạt lấy ngọc tỷ.”