Boss Là Nữ Phụ

Chương 1706 : Trẫm là thiên hạ (hoàn)

Ngày đăng: 18:44 01/05/20


Trấn nhỏ này không lớn lắm, nhưng cũng rất náo nhiệt, trên phố treo đầy hoa đăng, đoàn người nối gót nhau đi.



Chủ đề hoa đăng không phải là để các đôi tình nhân gặp gỡ nhau, mà là cầu phúc.



Cầu phúc cho người nhà, cầu phúc cho bạn bè, cầu phúc cho người mình yêu thương.



“Ồ, Tiện Dương cô cũng đưa vị này nhà cô đến cầu phúc sao?” Một nữ nhân mặc quan phục đứng ở đầu phố, thấy Thời Sênh và Trầm Bắc đi đến liền hét lớn.



“Không được sao?”



“Sao lại không được chứ, nhưng cô phải nhìn cho kỹ đấy, có không ít người nhằm vào vị này nhà cô đâu đấy.” Nữ nhân nháy mắt ra hiệu với Thời Sênh, cố ý chỉ, “Đừng để hắn cô đơn.”



Thời Sênh đi về một hướng khác, không xa đó có một nữ nhân bị người ta ôm lấy, đang âm u nhìn về phía cô.



“Biết rồi.” Thời Sênh khoát tay về phía cô ta.



“Ài, đúng rồi. Đây là rượu hoa nhà ta ngâm, mùi vị cũng khá.” Nữ nhân gọi Thời Sênh lại, đưa cho cô một hũ rượu hoa nhài đã đóng gói cẩn thận, rồi lại nói, “Thôi bỏ đi, lát nữa ta sẽ qua đó đặt ở cửa nhà cô, cô mang theo đi chơi cũng không tiện.”



“Cảm ơn.”



“Khách khí gì chứ, đến lúc đổi ca rồi, ta đi trước đây.”



Nữ nhân thay ca trực, vẫy tay cáo biệt Thời Sênh, đi về hướng nhà cô.



Thời Sênh và Trầm Bắc đi về hướng con phố náo nhiệt kia.



“Họ đi theo đến đây.” Trầm Bắc dựa sát bên tai Thời Sênh nhẹ giọng nói.



Thời Sênh cười nhạt không nói, ôm lấy hắn đi về bờ sông trong trấn.



Lúc này mặt sông đã được hoa đăng hai bên bờ phản chiếu ánh sáng sặc sỡ, mặt sông còn có hà đăng, đang chầm chậm trôi về nơi xa.



“Tiểu thư, họ đi về hướng kia.”



“Đi.”



Có mấy người lén lút đi theo sau Thời Sênh. Người xung quanh càng lúc càng ít. Người được xưng là tiểu thư phất tay với họ, mấy tên tay chân lập tức xông đến chặn trước mặt Thời Sênh.




“Khi chúng ta mới gặp nhau, chàng nói tuyệt đối sẽ không thích ta.” Thời Sênh kéo hắn lại, “Vậy bây giờ tính là gì nhỉ, bảo bối?”



“Ta đã nói thế à?” Trầm Bắc giả bộ mất trí nhớ, “Chắc chắn là nàng nhớ nhầm rồi, ta đâu có nói thế.”



Thời Sênh giơ tay ra cù hắn, “Chàng chắc chắn chứ?”



“Ta không nói thật mà, không có mà. Tiện Dương... đừng, nhột... đừng mà! Đúng là ta nói, là ta nói, nàng đừng cù nữa.”



Trầm Bắc sợ nhột, cười đến mức nằm rạp trên thảm cỏ thở gấp.



Phía trước bỗng nhiên tối sầm lại, gương mặt quen thuộc phóng to trong mắt hắn. Cảm giác mềm mại trên bờ môi khiến cơ thể hắn run rẩy. Lông mi Trầm Bắc run lên, đôi mắt vô thức nhắm lại, để mặc cho người trên thân yêu cầu.



Gió đêm nhè nhẹ, ký ức mơ hồ tung bay dần trở nên rõ nét, một đường nối liền xâu chuỗi những cảnh tượng riêng lẻ đó lại.



Hắn giơ tay ôm chặt lấy người trên thân mình, xoay mình một cái đè nàng xuống dưới thân mình, biến bị động thành chủ động.



“Ê này này kể cho chàng nghe, tối qua ta nhặt được một bao vàng đấy, từ trên trời rơi xuống, suýt nữa thì đập ra sưng đầu lên luôn. Đúng là món hời từ trên trời rơi xuống thật đấy ha ha ha ha.”



“Có thật không vậy?”



“Đương nhiên là thật rồi, ta lừa chàng làm gì chứ...”



Thời Sênh và Trầm Bắc cùng ngẩng đầu lên nhìn về hướng hai người vừa đi qua.



Vàng của họ!



...



Thời Sênh sống ở vị diện này không lâu lắm, độc trong cơ thể cô vẫn chưa được giải hết. Tên nam nhân đội mũ đó đến lúc chết cũng không nói cho cô biết thuốc giải ở đâu.



Trầm Bắc biết nguyên nhân Thời Sênh không đi tìm thuốc giải. Cô không muốn ở vị diện này lâu như vậy, nhưng cũng muốn ở bên hắn thêm một thời gian.



Sau khi cô chết hắn cũng đi theo, chỉ để lại căn viện nhỏ hai người họ từng ở.



Thỉnh thoảng ở cửa viện sẽ có một hũ rượu hoa nhài, đặt cô độc ở đó.