Boss Là Nữ Phụ
Chương 1730 : Cơn giận của thần biển (24)
Ngày đăng: 18:44 01/05/20
Cả cung điện bị phá hủy, xoáy nước dọn sạch đống phế tích. Tòa cung điện có lẽ đã tồn tại cả trăm nghìn năm đột nhiên hóa thành hư vô.
“Lấy quyền trượng kia…” Tuân Lệnh nhìn chằm chằm về phía quyền trượng ở trung tâm xoáy nước, con ngươi hiếm khi tỉnh táo thế này.
Thứ mà bọn họ muốn tìm chính là nó.
Thời Sênh túm lấy thiết kiếm rồi kéo nó bơi về phía trước. Tuân Lệnh lập tức quýnh lên và nhảy ra khỏi thiết kiếm. Vừa ra khỏi phạm vi của thiết kiếm, nước biển bên ngoài liền ập vào mặt làm hắn suýt chút nữa bị ngạt thở.
“A, anh...” Cynthia không kịp túm lấy Tuân Lệnh nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuân Lệnh bị cuốn vào nước biển đang cuồn cuộn phía sau.
Thời Sênh nghe thấy tiếng cô ta liền quay đầu nhìn thì chỉ thấy Tuân Lệnh bị nước biển xô cho ngã trái ngã phải. Khóe miệng cô giật giật rồi lập tức bơi ngược trở lại.
Cô đẩy người vào trong phạm vi của thiết kiếm, lạnh lùng nhìn hắn: “Chàng định làm gì thế hả?”
“Quyền trượng.” Tuân Lệnh nhìn chằm chằm về phía chiếc quyền trượng kia.
“Huynh đừng nói với ta là huynh thích nó rồi nhé?” Thời Sênh nghiến răng, thứ kia chẳng tốt lành gì, không hề giống quyền trượng của Thần Biển chút nào, dù có đúng đi chăng nữa thì cũng là Thần Biển tà ác.
“Chúng ta tới vì nó.” Lúc Tuân Lệnh tỉnh táo thì nói chuyện sẽ vô cùng nghiêm túc lại có mấy phần uy nghiêm, “Ta nhất định phải lấy được nó.”
“Không được.”
Thời Sênh cứng rắn đẩy hắn lên thiết kiếm rồi bản thân cô cũng nhảy lên, ôm chặt Tuân Lệnh đang giãy giụa từ phía sau, “Thứ kia rất nguy hiểm, huynh không thể lấy. Đi!”
Cô mà cảm giác được thứ đó nguy hiểm thì chắc chắn là nó cực kỳ nguy hiểm.
Không phải cô sợ cái quyền trượng mà là lúc này đang mang theo hai cái đuôi, cô chưa tính toán ra được hậu quả khi đối đầu với cái quyền trượng đó, khi không thể đảm bảo bọn họ được an toàn 100% thì cô sẽ không tùy tiện đi đối đầu với nó.
Thiết kiếm càng lúc càng chìm sâu xuống đáy biển.
“Ngươi buông ta ra!” Tuân Lệnh bẻ tay Thời Sênh ra, thấy quyền trượng cách mình càng lúc càng xa thì không khỏi gấp gáp, “Tại sao ngươi lại ngăn cản ta, buông ta ra ngay.”
Lúc trước không màng an toàn của mình đi cứu hắn, lúc đó cô ấy căn bản không hề quen biết người này cơ mà, sau đó bị hắn cướp đồ cô ấy cũng không hề giận.
Thời Sênh khẽ cười: “Có những người vừa gặp là cả kiếp cũng không tránh được.”
“… Daisy, cô, cô thích hắn ư?” Cynthia lắp bắp, con ngươi trừng lớn.
Thời Sênh trợn trừng mắt với Cynthia: “Có gì mà phải kinh ngạc chứ?”
“Cô là người cá đó.” Người cá sao có thể thích con người được. Cynthia kéo tay Thời Sênh, “Cô chưa nghe bao giờ à? Người cá mà thích con người thì sẽ bị nguyền rủa đấy. Cô sẽ chết, người mà cô thích cũng sẽ chết.”
“Nghiêm trọng như vậy cơ à?” Không thể yêu vượt giống loài sao, ghét rồi.
“Còn nghiêm trọng hơn cô tưởng ấy chứ.” Cynthia vội vã khuyên nhủ, “Daisy, cô đừng ngớ ngẩn thế. Cô nhìn xem, hắn kỳ quái như thế, ở đâu chui ra cũng không biết, cô tuyệt đối đừng thích hắn.”
“Có một số việc không phải cứ từ chối là được.” Cô đã từng từ bỏ rồi nhưng kết quả lại không được như lý tưởng, vì thế cô chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận, tiếp nhận từ tinh thần tới thể xác, để hắn trở thành một phần của mình.
“Daisy…”
Cynthia nhìn về phía người đứng đằng xa. Một con người như thế thì có gì mà khiến Daisy phải nhìn bằng con mắt khác chứ?
…
Tuân Lệnh đứng ở mép thuyền hồi lâu. Thời Sênh không tới quấy rầy hắn. Dù sao bọn Thần Dương kia cũng không thoát khỏi đại lục đó, tâm trạng lúc này của hắn chắc chắn rất không tốt.
Cô chờ đến tận lúc tối mà Tuân Lệnh vẫn giữ nguyên tư thế đó. Thời Sênh đi qua mới phát hiện ra hắn đã ngủ từ bao giờ rồi.
Chưa thấy ai mà có thể đứng ngủ như tên này.
Thời Sênh ôm hắn vào trong khoang thuyền. Trong khoang thuyền có phòng, còn vô cùng sạch sẽ, hoàn toàn không bẩn thỉu như thuyền của bọn hải tặc ngoài kia.