Boss Là Nữ Phụ

Chương 1732 : Cơn giận của thần biển (26)

Ngày đăng: 18:44 01/05/20


Trong thời gian Myron hỏi thăm tin tức, Thời Sênh luôn đợi ở trên thuyền. Những người bên dưới đều rất tò mò về con thuyền kỳ lạ này. Lúc đầu mọi người còn tưởng là thuyền ma, nhưng thấy người của Myron thường xuyên lên đó thì chứng tỏ bọn hắn quen với người trên con thuyền này.



Một vài người liền hỏi thăm Myron nhưng hắn không nói gì ngược lại còn hỏi thông tin về Thần Biển Hillary.



Tất cả mọi người đều không biết Myron làm gì. Có người lặng lẽ tìm cách lẻn lên con thuyền đó nhưng đều không lên được. Con thuyền ấy như đang được thứ gì đó vô hình bảo vệ.



“Daisy, cái này được không?” Cynthia mang đồ ăn tới cho Thời Sênh xem. Thời Sênh nếm thử, hương vị không tốt lắm nhưng còn hơn cô nấu nhiều.



“Được rồi, múc thêm một chút nữa đi.”



Cynthia gật đầu rồi đi ra ngoài, múc thêm đồ ăn xong liền tiến vào, vẻ mặt buồn bực: “Daisy, cô thật sự thích hắn vậy sao?”



“Ừm.” Cái này cần phải nói nữa sao?



“Nhưng mà…” Cynthia muốn nói lại thôi, cô ta cắn môi, nếu bọn họ thực sự ở bên nhau thì sẽ đều phải chết.



“Tôi biết đúng mực.” Thời Sênh xoa tóc cô ta.



Cynthia lại cúi đầu xuống và đi ra ngoài.



Cái gì mà biết đúng mực chứ, rõ ràng biết mình sẽ chết nhưng vẫn cứ đâm đầu đi chết, đây mà gọi là biết đúng mực à?



Tên kia thì có gì tốt chứ, không biết Daisy thích hắn ở điểm nào mà còn tình nguyện dùng cả mạng mình để đánh đổi.



Cô ấy là người cá đấy.



Còn là người cá có tuổi thọ rất dài.



Thời Sênh không biết Cynthia đã sắp tan nát cả cõi lòng. Cô mang đồ ăn vào phòng Tuân Lệnh. Tuân Lệnh ngủ như lợn ở trên giường, hoàn toàn không có phản ứng gì.



“Tuân Lệnh.” Thời Sênh lay hắn.



Tuân Lệnh hoàn toàn không có phản ứng gì, ngay cả mày cũng chẳng nhăn lấy một chút.



“Tuân Lệnh, dậy, dậy đi.” Thời Sênh bò lên trên giường, “Dậy ăn một chút gì đã, hai ngày rồi huynh chẳng ăn gì.”



“Tuân Lệnh?”



“Tuân Lệnh!!”



“Mẹ kiếp, dậy đi!”



“Cháy! Giết người!”
“Nàng không cho ta nhìn thì ta không ăn.”



“Ăn cơm xong rồi nhìn.”



“Nhìn xong rồi ăn.”



Thời Sênh: “…” Muốn đánh chết hắn!



Tuân Lệnh bị đánh một trận nên không dám vòi vĩnh cái đuôi nữa, nhưng hắn ghét đồ ăn không ngon nên ăn được hai miếng liền bỏ dở, lại tập trung lực chú ý lên cái đuôi của Thời Sênh.



“Ăn thêm một chút.”



Tuân Lệnh lắc đầu: “Không ăn được.”



Thời Sênh thực tuyệt vọng, kỹ năng nấu nướng của Cynthia đã coi là tốt lắm rồi, ít nhất là với khẩu vị của người ở thế giới này thì dù cho cô có mời đầu bếp năm sao tới cũng không làm ra được thứ gì ngon hơn.



“Ta cho huynh nhìn đuôi, huynh phải ăn hết cơm.” Thời Sênh lui một bước.



Tuân Lệnh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được.”



Thời Sênh thở dài, đúng là tiểu yêu tinh hại người.



Cô lấy cái thùng sắt ra rồi chui vào, đuôi cá như ẩn như hiện trong nước. Tuân Lệnh ăn vèo một phát xong chén cơm rồi ghé vào bên cạnh thùng sắt, thò tay sờ cái đuôi: “Tại sao lại có bảy màu thế?”



Bởi vì nguyên chủ ngớ ngẩn nên nhuộm đuôi mình thành bảy màu.



“Ta là thành phần đặc biệt.” Ta là cá bảy màu, đương nhiên phải đặc biệt rồi, không người, à không, không con cá nào có thể so được với ông đây hết.



“Ta có thể vào trong đó ngồi không?” Tuân Lệnh chỉ mặt nước.



“Không được, trong nước rất lạnh.”



“Vậy nàng không lạnh à?”



“Ta là cá, không lạnh.”



“Ồ…”



Tuân Lệnh nghịch ngợm cái đuôi của cô một hồi. Nếu đây mà là tiểu thuyết Tổng giám đốc bá đạo yêu cá thì chắc chắn mỹ nhân ngư bị hắn vuốt ve sẽ vô cùng thẹn thùng, còn phát ra âm thanh kỳ quái nữa cho mà xem.



Nhưng Thời Sênh thì chỉ cảm thấy lạnh cả người, toàn thân nổi da gà, cứ có cảm giác tổng giám đốc bá đạo đang tìm chỗ xuống tay, muốn cắt cái vây đuôi này của cô đi.