Boss Là Nữ Phụ

Chương 1742 : Cơn giận của thần biển (36)

Ngày đăng: 18:44 01/05/20


“Ta không đi…” Thần Tường lên tiếng đầu tiên, giọng đầy nghẹn ngào, “Ta muốn ở lại chờ lão đại. Nhất định lão đại sẽ trở về.”



“Ta cũng không đi.”



“Ta cũng không đi.”



Quân họ Thần lần lượt lên tiếng. Hốc mắt Thần Dương nóng lên. Những người này đều đã đi theo lão đại nhiều năm, sao bọn họ có thể vứt bỏ lại lão đại chứ.



“Đúng, chúng ta không đi, ở lại đây chờ lão đại.” Thần Dương cũng hét lên.



“Cơ hội chỉ có một lần.” Thời Sênh nhìn bọn họ, vẻ mặt đạm mạc, “Bỏ qua hiện tại thì sẽ không thể truyền tống được nữa, các ngươi có thể nghĩ cho kỹ.”



“Tiểu thư Daisy.” Thần Dương đứng ra, hốc mắt hơi đỏ nhưng trên miệng lại nở nụ cười, “Cô và lão đại mới quen biết nhau bao lâu chứ? Nếu cô tình nguyện chờ huynh ấy ở đây thì sao chúng ta là những người theo huynh ấy vào sinh ra tử có thể bỏ đi được chứ? Chẳng lẽ chúng ta không thể so với cô sao?”



“Không giống nhau.” Thời Sênh ủ rũ, giọng cũng nhẹ hơn.



Sao cô có thể so được với họ chứ?



“Tình cảm của chúng ta với lão đại không giống nhau.” Thần Dương cho rằng Thời Sênh đang nói giữa bọn họ có sự khác nhau, “Nhưng chúng ta đều tin tưởng rằng huynh ấy sẽ trở về.”



Huynh ấy là lão đại của bọn họ.



Là thiếu tông chủ của bọn họ.



Là nam nhân thiên tài nhất của đại lục Đông Lai.



Thời Sênh nhìn hắn rồi lại ngồi lên thiết kiếm, điều khiển thiết kiếm bay về phía mép thuyền.



Tốc độ sụp đổ trước đây quá nhanh nên cô cũng chưa có cơ hội nhìn kỹ dáng vẻ của một thế giới khi nó sụp đổ là như thế nào.



Giờ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy một thế giới, à không, nhiều thế giới cùng sụp xuống.



Thật đồ sộ.



Tất cả mọi thứ đều bị một sức mạnh vô hình phá hủy, ngay cả những thứ vô cùng lớn cũng sẽ tự động hóa thành bột phấn, bay đầy trời.



Cỗ lực lượng kia thong thả áp sát lại. Thời Sênh điều khiển con thuyền lui về sau, luôn duy trì khoảng cách không xa, không gần với cỗ lực lượng đó, nhưng cuối cùng cũng không còn đường lui nữa, trước và sau đều có sức mạnh này ép sát.



Thời Sênh thở dài, thu thiết kiếm vào trong không gian, im lặng chờ sức mạnh đó ập tới.
“Cái này…” Không phải nên ở thế giới kia sao?



“Lão đại, huynh…” Ánh mắt Thần Dương nhìn xuống Cửu chuyển tinh bàn. Hắn duỗi tay kéo vải bọc ra, tinh bàn vốn nên tỏa ra ánh sáng màu trắng lúc này lại hoàn toàn im lìm, ở giữa còn có một đường nứt dài.



Cửu chuyển tinh bàn nứt rồi…



Hắn đã mang về đồ vật không thuộc thời gian này.



Tuân Lệnh nhìn về phía cửa sổ mở ra, mặt biển bên ngoài gió êm sóng lặng, ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển sáng lấp lánh.



Hắn nói: “Ta muốn đi tìm nàng.”







Quyền trượng biến mất đã sửa đổi hết tiến trình của thế giới này, khi bọn họ xuất hiện ở trên mặt biển thì cũng không gặp phải gió lốc nữa, cũng không nhìn thấy lục địa lúc trước.



Tuân Lệnh cầm quyền trượng đứng ở trên boong thuyền, hắn quay đầu nhìn quyền trượng, “Tìm nàng, mang nàng tới gặp ta.”



Quyền trượng giằng co một hồi với Tuân Lệnh nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được lực lượng của khế ước nên chỉ có thể rời khỏi tay hắn, bay ra ngoài mặt biển.



Một lát sau, quyền trượng quay về, sau đó có thứ gì đó được sóng biển đẩy lại đây. Một người cá ngồi trên đầu ngọn sóng, trên mặt nàng ta tràn ngập vẻ hoảng sợ.



“Không phải nàng.” Tuân Lệnh chỉ nhìn một cái đã lập tức kết luận.



“Chính là cô ta!” Quyền trượng không phục, “Ngươi nghi ngờ ta không có năng lực chứ gì?”



“Không phải nàng.” Tuân Lệnh chắc chắn. Nàng sẽ không có vẻ mặt như thế, đây không phải người cá mà hắn muốn tìm.



“Ta sẽ không nhận lầm, đây chính là con cá đó.” Quyền trượng cãi lại, sao nó có thể nhận nhầm hơi thở của cô ta chứ? Hừ!



“Không phải nàng.”



Quyền trượng tức không chịu nổi, sóng biển quay cuồng. Người cá kia lập tức rơi xuống biển và biến mất trước mặt Tuân Lệnh. “Ta chỉ có thể tìm được cô ta, không tìm thấy người khác nữa. Thích thì ngươi tự đi mà tìm, đừng tưởng rằng giờ ngươi là chủ nhân của ta thì ta nhất định phải nghe theo ngươi, đừng quên ước định của ngươi với hỗn độn.”



Tuân Lệnh liếc nhìn nó, quyền trượng lập tức bay tới một chỗ khác trên con thuyền.



Hắn quay đầu nhìn mặt biển sóng êm gió lặng, nàng ấy đang ở đâu…