Boss Là Nữ Phụ

Chương 1744 : Đại thần nghiện game (1)

Ngày đăng: 18:44 01/05/20


Tất cả mọi người đều biết nếu giết Ông Nội Bây thì sẽ bị tụt cấp.



*



“Cái con khốn, mày còn dám phản kháng à? Không nhìn lại xem bản thân có thân phận gì. Ông đây để mắt tới mày là phúc khí của mày. Mày giả vờ cái gì hả? Giải vờ cái gì chứ hả?”



Tiếng quát tức giận và liên tiếp những cú đá thúc vào người khiến Thời Sênh tỉnh lại vì quá đau.



Mẹ kiếp, thằng thần kinh nào dám đá bản cô nương, không cần chân nữa đúng không?



“Giả chết cái gì hả? Đứng lên cho tao!”



Lại thêm một bàn chân nữa đá lên người Thời Sênh. Thời Sênh mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy một cái đế giày đang hướng về phía mặt mình.



Đệch!



Chưa nghe câu đánh người không đánh mặt bao giờ à?



Thời Sênh cố gắng lăn sang bên cạnh. Vừa lăn một cái liền cảm thấy mình bị cái gì đó đâm vào người.



A a a...



Thằng thần kinh nào lại đi rải đinh mũ ở đây, đau chết bà rồi!



“Hừ, còn dám tiếp tục giả chết ư, không phải vừa rồi bướng lắm sao? Giờ sao không bướng nữa đi? Tao nói cho mày biết, muốn sống sót ở đây thì phải nghe lời tao.” Gã đàn ông đứng từ trên cao nhìn xuống, giọng nói như đâm vào tai làm Thời Sênh thấy đau.



Không, cả người cô đều thấy đau.



Thời Sênh mở mắt nhìn cái đinh mũ rồi chống tay dịch sang một nơi an toàn khác, vừa nhìn thấy cái tay nhỏ của mình, biểu tình cô lập tức cứng đờ, cái tay này...



Nhỏ một cách quá đáng!



Thời Sênh lập tức cúi đầu nhìn ngực mình, đồng bằng bao la...



Đồng bằng bao la...



Tay chân nhìn nhỏ như thế này, người chắc chắn chưa quá 12 tuổi.



Thời Sênh nuốt nước bọt, có bệnh rồi, cái giả thiết quỷ gì đây?



Bình tĩnh, bĩnh tĩnh, không phải chỉ là hơi nhỏ thôi sao?



Bình tĩnh cái quỷ ấy!
Dư Diệu mang Diêu Họa đi. Diêu Diệp vẫn bị đưa tới tay Dư tam thiếu gia.



Dư tam thiếu gia vốn dĩ coi trọng hai người, kết quả chỉ có một người tới nên hắn rất không vui. Có điều hắn không dám hoạnh họe gì với Dư Diệu nên chỉ có thể trút giận lên người nguyên chủ vốn dĩ luôn phản kháng lại hắn.



Trước khi Diêu Diệp bị Dư tam thiếu đánh thì cô bé đã bị bỏ đói mấy ngày, vì thế chỉ ăn một trận đòn liền đi đời nhà ma.



Di nguyện của nguyên chủ là trả thù Dư tam thiếu và sống thật vui vẻ.



Nguyện vọng rất đơn giản.



Về phần người chị em song sinh và ba mẹ đẻ thì nguyên chủ không nhắc tới.



Nhưng xem từ trong trí nhớ của nguyên chủ thì rõ ràng nguyên chủ không thích Diêu Họa. Có lẽ vì sức khỏe của Diêu Họa không tốt nên trước kia ở Diêu thị vẫn luôn được bố mẹ yêu thương hơn, có gì vui, có gì ngon đều cho Diêu Họa chọn trước.



Dù hiện tại cả hai người đều bị ba mẹ vứt bỏ nhưng vận may của Diêu Họa vẫn luôn tốt hơn cô bé khiến cho tâm lý của nguyên chủ mất cân bằng.



Thời Sênh nhẹ run rẩy, rõ ràng là hai người còn sống mà nói đem cho là đem cho, coi con cái như vật phẩm sao?



Ai bảo là xã hội pháp trị cơ chứ?



Ai bảo là con người thì bình đẳng chứ?



Đây rõ ràng là vượt ra ngoài pháp trị rồi.



Sự tình xấu xa ngầm nhiều không đếm xuể.



Năm nay nguyên chủ mới 11 tuổi, mà thằng tâm thần kia sắp 23. Nhìn hắn khá già nhưng thật sự mới có 23 tuổi mà thôi. Nếu đàn ông 30 tuổi, thiếu nữ 21 tuổi thì chẳng có vấn đề gì, nhưng nguyên chủ mới chỉ có 11 tuổi, còn là trẻ con đó!



Phạm pháp!



Dọa chết bản cô nương mất thôi!



Thời Sênh đòi Hệ thống đưa cốt truyện nhưng Hệ thống không online, cũng không biết offline từ lúc nào. Thời Sênh gọi mấy câu mà nó không trả lời, giờ cô cũng không thể miễn cưỡng khởi động máy nên chỉ có thể chờ tới lúc nó online rồi mới đòi hỏi được.



... Tuy rằng có kịch bản cũng chẳng có tác dụng quái gì.



Thời Sênh nằm trên giường ngủ một hồi mà đói tới chết khiếp. Cô lục tìm trong không gian một ít đồ ăn lấp đầy cái bụng, thuận tiện cảm nhận xem thế giới này có linh khí hay không.



Rất đáng tiếc, thế giới này không có linh khí.



Không có linh khí nghĩa là không có thứ gì kỳ quái cả, rốt cuộc đây chỉ là thế giới giả thuyết, không có quy tắc gì, muốn nó tồn tại thì nó sẽ được tồn tại thôi.