Boss Là Nữ Phụ
Chương 1747 : Đại thần nghiện game (4)
Ngày đăng: 18:44 01/05/20
Trong phòng có rất nhiều đồ nhưng đều gọn gàng ngăn nắp, liếc một cái là có thể quan sát hết.
Thời Sênh đi tới bàn sách, mở máy tính ra, bật máy lên thì thấy có mật khẩu, cô quay đầu nhìn trần nhà rồi dừng ở một chỗ: “Mật mã là gì?”
“Đinh...”
Máy tính tự động nhập mật mã, khởi động thành công.
Thời Sênh liếc nhìn một cái liền thấy trên màn hình máy tính có một game - Thần Vực.
Trò chơi này ra đời một năm trước.
Những người ở độ tuổi vị thành niên như nguyên chủ đều biết trò chơi này hot tới mức nào.
Trò chơi này sử dụng thẻ ID để tạo ra một tài khoản trói định. Nói cách khác, người nào muốn chơi trò này thì phải dùng chứng minh thư mua một thẻ ID, sau đó mới có thể dùng thẻ ID để tạo tài khoản trói định.
Tác dụng của thẻ ID không nhiều, chỉ có mỗi một tác dụng đó là số thẻ ID cũng là tên ID trong game. Thẻ ID có thể ném đi nhưng ID game không thể ném được. Ở trong trò chơi, hệ thống nạp tiền và số ID game là cố định. Không nhớ được số ID game thì đừng hòng nạp được tiền.
Nghe nói tài khoản có số ID càng ngắn thì ở trong game sẽ càng may mắn, vì thế những ID phát hành ở giai đoạn trước đều có giá trên trời.
Thời Sênh vuốt cằm, có vẻ thú vị đây.
Thời Sênh click mở Thần Vực, giao diện đăng nhập xuất hiện. Không có cập nhật phiên bản chứng tỏ gần đây nó đã được người ta mở ra. Phải biết rằng thời gian cập nhật game còn nhanh hơn người ta đi tiểu ấy chứ.
Nhưng giao diện đăng nhập rất sạch sẽ, cũng không có lịch sử đăng nhập của tài khoản nào.
Như vậy vấn đề là, ông đây không có thẻ ID!
Thời Sênh lại nhìn về phía camera, cửa phòng nhanh chóng vang lên tiếng gõ. Người tài xế đứng ngoài cửa, đôi tay bắt chéo trước người, hơi khom lưng: “Cô Diêu, chào buổi tối.”
Thời Sênh duỗi tay ra: “Thẻ.”
Khóe miệng tài xế giật giật: “Cô Diêu biết tôi tới làm gì sao?”
“Chẳng lẽ ông tới để xem tôi bị nhốt ở đây có vui hay không à?”
Tài xế đen mặt, tiến lên đưa cho cô một cái thẻ: “Cô Diêu, cậu Ba bảo tôi nói với cô, chơi game cũng được nhưng không thể liên hệ với người khác, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”
“Biết rồi, ra ngoài đi.”
Tài xế: “...”
Sao cứ có cảm giác cô gái này quái quái thế nào ấy.
[Hệ thống] CSKH 003: Nếu tôi nói với bạn thì chẳng còn gọi là cốt truyện ẩn giấu nữa, mời người chơi tự thăm dò. Xin hỏi bạn còn vấn đề gì khác không ạ?
[Hệ thống] Ông Nội Bây: Dislike.
Thời Sênh nhanh chóng cho chăm sóc khách hàng đánh giá kém rồi tắt màn hình chat đi.
Thời Sênh nhìn chằm chằm bảng nhiệm vụ, chẳng phải chỉ là đánh quái vượt cấp thôi sao? Ông không làm được thì chẳng lẽ không thể xài plug in được à?
Nhưng mà vấn đề là...
Chưa qua cấp 5 thì chưa thể ra khỏi Tân Thủ Thôn, mà sói thì lại ở bên ngoài bản đồ Tân Thủ Thôn, vậy cô phải làm sao để ra ngoài đây?
[Lân cận] Phía Trước Có Quái: Bạn đứng ở đây sắp được 5 phút rồi, ở đây có nhiệm vụ gì à?
Trước mặt Thời Sênh đột nhiên nhảy ra một câu. Thời Sênh quay đầu liền nhìn thấy sau lưng mình còn có một người chơi khác.
Thần Vực có tổng cộng năm loại chức nghiệp.
Kiếm sư, Cầm sư, Thích khách, Linh sư, Dược sư.
Người chơi nam bên cạnh cô là Cầm sư, khuôn mặt rõ ràng là dùng ảnh chụp của mình rồi sửa sang lại, là một người chơi rất đẹp trai.
[Lân cận] Ông Nội Bây: Mi qua đây.
[Lân cận] Phía Trước Có Quái: Làm gì?
Tuy hắn hỏi như thế nhưng vẫn đi qua.
Hắn đã chú ý tới Thời Sênh từ nãy. Lúc trước hắn về giao nhiệm vụ đã nhìn thấy cô đứng ở đây. Kết quả hắn chạy đi chạy về hai lần vẫn thấy cô còn đứng ở đây.
Tuy nói là sever mới nhưng đã cập nhật tới tận cấp 50. Người chơi mới vào đều vội vàng đi thăng cấp. Cô đột ngột đứng ở đây sao có thể không khiến người ta chú ý được?
Hắn nghĩ cô không phải rời khỏi màn hình chơi vì vẫn thấy cô động đậy.
Thời Sênh nhích sang bên cạnh, nhường ra một chỗ rồi mới đánh chữ.
[Lân Cận] Ông Nội Bây: Ta nói cho mi biết, nếu mi đứng ở đây 15 phút thì sẽ nhận được một nhiệm vụ ẩn giấu.
[Lân cận] Phía Trước Có Quái: Nhiệm vụ ẩn giấu gì? Sao mình chưa từng nghe nói nhỉ?
[Lân cận] Ông Nội Bây: Đã là nhiệm vụ ẩn giấu mà bị phát hiện thì sao còn gọi là nhiệm vụ ẩn giấu nữa.