Boss Là Nữ Phụ
Chương 1749 : Đại thần nghiện game (6)
Ngày đăng: 18:44 01/05/20
Thời Sênh lập tức đứng lên. Dư Quý đứng ở cửa chờ cô đi tới. Lúc cô tới gần hắn liền xách cô đi về phía giường.
Thời Sênh tay chân đều nhỏ, chỉ bằng một tí sức lực, sao có thể là đối thủ của người trưởng thành như Dư Quý được.
“Ngoan ngoãn đi ngủ, ngày mai dậy lại chơi.” Dư Quý đắp chăn cho cô, nhìn cô chăm chú, trong mắt hơi sầm xuống như thể nếu cô còn chống lại thì hắn sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ vậy.
Thời Sênh giận: “Anh can thiệp vào tự do của em thì cũng thôi đi. Giờ anh còn muốn xen vào việc em có ngủ hay không. Có phải anh quản quá rộng rồi không!”
Bóng đêm trong mắt Dư Quý càng sâu hơn: “Nghe lời.”
“Không!” Thời Sênh há miệng cắn lên tay hắn, nhân lúc hắn bị đau thả tay ra liền tụt xuống giường, đứng ở đối diện Dư Quý.
Quanh thân Dư Quý tản ra hơi thở âm trần, ánh mắt nặng nề nhìn Thời Sênh, nhiệt độ trong phòng như giảm xuống không ít.
Thời Sênh không nhịn được rùng mình, mẹ kiếp, dọa chết bản cô nương rồi!
“Lại đây.” Giọng Dư Quý còn nặng nề hơn trước, mơ hồ còn có một thứ cảm xúc khác đang bị đè nặng.
“Không.”
Mắt Dư Quý tối sầm, đôi con ngươi đen như mực của hắn không hề có một tia ánh sáng nào, chỉ có vực sâu vô tận, âm u và tà khí tràn ngập trong vực sâu đó làm cho người ta lạnh người.
Thời Sênh nhíu mày, lại là tính cách mà cô ghét nhất.
Dư Quý và cô nhìn nhau tới một phút đồng hồ. Sau đó hắn xoay người đi ra khỏi phòng. Cửa phòng không khóa lại nhưng bên ngoài có người đứng nên cô có chạy ra ngoài cũng sẽ bị bắt lại.
Dư Quý đi một lúc lâu mới quay về, trong tay là một cái chăn. Hắn bật lại nguồn điện của máy tính, vòng qua giường dùng chăn bọc lấy Thời Sênh rồi bế cô đi về phía cái máy tính.
Hắn ôm cô ngồi vào trước máy tính. Thời Sênh vóc dáng nhỏ lọt thỏm trong lòng hắn, nhìn từ đằng sau thì quả thực chẳng nhìn thấy người đâu hết.
Dư Quý thuần thục mở game ra, lúc đăng nhập thì hơi dừng một chút rồi nhanh chóng nhập một chuỗi mật khẩu vào.
“Anh giám sát em.” Thời Sênh nhíu mày không vui.
“Ừm.” Dư Quý đáp một tiếng.
Hình như Dư Quý hơi cười nhưng sau đó lại khôi phục lại bình thường, ngồi dựa lại vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
[Thế giới] Ông Nội Bây: Bản đồ cấp 10, BOSS ở đâu ra?
Trong trò chơi mà không gây rối thì còn chờ tới lúc nào chứ?
Gây rối thôi!
Sống ảo thôi!
[Thế giới] Kẻ Báo Thù: Nói đúng lắm, ta nhớ Thanh Thảo Đường không có BOSS mà. Lưu Huỳnh Ngưng Sa kiếm quái ở đâu ra chứ?
[Thế giới] Bánh Quẩy Nhúng Sữa Đậu Nành: Ta còn tưởng ta nhớ lầm, đang nghĩ các sever khác đều không có BOSS, sao tự nhiên ở Cẩm Giang Xuân lại xuất hiện BOSS ở Thanh Thảo Đường chứ.
[Thế giới] Ta Nói Cho Ngươi Biết: Vậy chẳng phải là Lưu Huỳnh Ngưng Sa nói dối à?
[Thế giới] Lưu Huỳnh Sương Tuyết: Có BOSS, thật đấy!
[Thế giới] Lưu Huỳnh Phi Tiên: Đúng là cô ta đã cướp BOSS của chúng ta.
[Thế giới] Kẻ Báo Thù: Có ảnh chụp không? Vừa rồi chỉ các ngươi ở đó, chỉ có các ngươi nói thế chứ chúng ta đều không nhìn thấy.
[Thế giới] Bánh Quẩy Nhúng Sữa Đậu Nành: Dù thật sự có thì các ngươi cũng thật quá đáng. Nhất Tiếu Khuynh Thành dù có cướp BOSS của các ngươi thì cũng tới nỗi phải luân bạch* người ta không? Thù này có gì đâu chứ!
*Luân bạch: Tẩy trắng, một hình thức đồ sát trong game, trong đó người bị luân bạch sẽ bị giết cho đến khi về tới cấp thấp nhất.”
[Thế giới] Trên Thương Trường Chỉ Nói Chuyện Làm Ăn: Thế giới đàn bà thật đáng sợ.
[Thế giới] Nhân Cẩu Thù Đồ: Ha ha ha, không phải các ngươi lấy cớ để bắt nạt người ta đấy chứ?
[Thế giới] Lưu Huỳnh Ngưng Sa: [Ảnh] [Ảnh]
Vai chính không nói gì, chỉ cao ngạo quăng lên hai tấm hình. Bối cảnh bên trên quả thực là Thanh Thảo Đường. Một con BOSS chưa từng thấy bao giờ đứng ở giữa, mà mấy cô nàng bắt đầu với cái tên Lưu Huỳnh đang vây công con BOSS đó.