Boss Là Nữ Phụ

Chương 1761 : Đại thần nghiện game (18)

Ngày đăng: 18:44 01/05/20


Dư Quý và Thời Sênh cùng nhau ăn cơm xong. Thời Sênh nhìn khoảng cách tới lúc mình có thể thăng cấp còn rất xa nên cũng không tính toán chơi game nữa mà tung ta tung tăng theo Dư Quý đến thư phòng.



Có lẽ vì Thời Sênh quá mức ngoan ngoãn nên Dư Quý cũng rất dung túng cô.



“Cậu Ba, đây là hành trình của ngày mai.” Thượng Thư đọc qua công việc ngày mai một lần, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cô bé đang nghịch lung tung trong phòng, sâu trong lòng dấy lên một cơn tuyệt vọng. Có chuyện gì thế này chứ, cậu Ba lại để cô bé này vào thư phòng của mình.



“Ừ.” Dư Quý cũng không ngẩng đầu, đáp một tiếng, “Ngày mai cô ấy sẽ tới công ty cùng tôi, chú đi chuẩn bị đi.”



“Dạ?”



Thượng Thư tưởng mình bị ảo giác, cậu Ba còn định mang cô bé này đi làm nữa sao?



Nói đùa đúng không?



Nhưng cậu Ba vốn không biết nói đùa.



Trời ạ, cậu Ba ơi, cậu làm sao thế này!



“Dư Quý.” Thời Sênh mang một quyển sách đi tới trước mặt hắn.



Dư Quý phất tay bảo Thượng Thư ra ngoài. Thượng Thư ra khỏi phòng với vẻ mặt tràn ngập cổ quái. Lúc đóng cửa phòng ông lại thấy cô bé kia chui vào lòng Dư Quý, trên mặt Dư Quý hoàn toàn không nhìn thấy một tí âm trầm nào, ngược lại còn cười rất hiền hòa.



Cậu Ba... thật sự thích một đứa trẻ con sao?



Đáng sợ quá!



Thượng Thư giật mình một cái rồi vội vàng khép cửa phòng lại.



Thời Sênh mở sách ra trước mặt Dư Quý: “Anh không định giải thích một chút cái này với em à?”



Dư Quý liếc nhìn Thượng Thư một cái, sắc mặt biến đổi, vội vàng khép sách lại: “Em tìm ở đâu ra cái này?”



Thời Sênh chỉ về một chỗ trên giá sách: “Kìa, ở đấy mà.”



Dư Quý nhìn về phía cô chỉ, thần sắc càng thêm tối tăm: “Cái này không phải của tôi. Tôi không đọc loại sách này.”



“Thật không?”



“Ừ.” Dư Quý ném quyển sách sang một bên, thư phòng này chỉ có một mình hắn có thể tùy tiện ra vào... Ừm, giờ có thêm một người nữa.




[Mật] Hoa Phi Hoa: Ông Nội Bây? Trời ơi! Các người ở chung với nhau hả? Rốt cuộc Dư Quý đã làm gì trong lúc ta không có ở đấy thế hả?



[Mật] Dư Quý: Nói sống chung là không đúng, là anh ấy giam giữ tôi.



[Mật] Hoa Phi Hoa:...



Hoa Phi Hoa không nói gì. Thời Sênh liếc nhìn điện thoại của Dư Quý, thấy có tin nhắn tới. Dư Quý cầm điện thoại lên, đọc tin, trả lời mấy chữ.



Nhắn lại xong, hắn lại ngẩng đầu nhìn Thời Sênh: “Em nói với hắn cái gì thế?”



Thời Sênh đưa máy tính cho hắn xem.



Dư Quý nhìn thấy câu cuối cùng thì con ngươi hơi trầm xuống: “Em không thích ở bên tôi ư?”



“Em có nói sai đâu, vốn dĩ rõ ràng là anh nhốt em lại mà.” Thời Sênh nhún vai vô tội.



Dư Quý nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề, từ sâu trong đáy mắt bắt đầu có cảm xúc kỳ quái nổi lên: “Dù em có thích hay không thì đây cũng là kết quả, em không có quyền thay đổi.”



Thời Sênh: “...” Vợ giỏi nha, hy vọng đến lúc anh khôi phục được ký ức sẽ bị vả mặt một trận.



“Tôi hy vọng em không chỉ tỏ ra giả vờ nghe lời.”



Thời Sênh: “...” Cái này thì quả thực không thể cam đoan rồi.



Dư Quý thu lại tầm mắt, tiếp tục đọc tài liệu, Thời Sênh bĩu môi, tiếp tục quay lại trò chơi chém giết.



[Thế giới] Nhất Chiến Thành Danh: Dư Quý, ngươi có ý gì thế hả, canh giết người ở ngay điểm sống lại, ngươi thần kinh à!



Đấu trường chia làm hai trận doanh, lúc đi vào Hệ thống sẽ phân phối tùy ý, hai trận doanh giết nhau, mỗi ngày tới 12 giờ sẽ thống kê điểm số ở đấu trường, bên nào thắng sẽ được điểm khen thưởng.



Đầu tiên Thời Sênh giết trên chiến trường, vừa rồi nói chuyện với Hoa Phi Hoa nên đã dừng tài khoản ở điểm sống lại.



Đáng nhắc tới chính là có hai điểm sống lại trong đấu trường, nhưng địch ta sẽ lẫn lộn, sẽ sống lại ở bên nào thì tùy thuộc vào may mắn. Thời Sênh đứng ở điểm sống lại. Nhất Chiến Thành Danh kia bị cô giết vài lần nên không nhịn được nổi điên.



[Thế giới] Dư Quý: Ngươi quan tâm ta giết ở đâu làm gì, có thể giết được người là được rồi.



[Thế giới] Nhất Chiến Thành Danh: Ngươi có thù oán gì với ta sao? Sao cứ nhằm vào ta mà giết thế hả?