Boss Là Nữ Phụ
Chương 1766 : Đại thần nghiện game (23)
Ngày đăng: 18:45 01/05/20
“Thượng Thư.”
Thượng Thư đột nhiên nghe thấy tiếng gọi mình nên hơi kinh ngạc và quay đầu nhìn: “Cô chủ, có chuyện gì thế ạ?”
“WC ở đâu?” Gương mặt bánh bao của Thời Sênh chẳng có cảm xúc gì nhưng vẫn rất đáng yêu, trắng hồng, đôi mắt sáng như sao nhưng thỉnh thoảng lại làm cho người cảm thấy có một chút thâm trầm không thể nắm bắt được, hoàn toàn không giống trẻ con chút nào.
“Trong văn phòng của cậu ba có WC, đẩy cánh cửa kia vào là được.” Thượng Thư chỉ về phía một cánh cửa trong văn phòng.
Thời Sênh đi qua đẩy cửa nhưng phát hiện cửa bị khóa rồi.
Cửa WC hợp với cửa phòng nghỉ hằng ngày của Dư Quý. Hắn luôn khóa theo thói quen, đến Thượng Thư cũng không có chìa. Giờ Dư Quý đang họp, Thượng Thư không dám quấy rầy nên đành dẫn Thời Sênh tới WC công cộng ở tầng này.
“Ồ, sao lại có cô bé dễ thương thế này ở công ty của chúng ta vậy?” Lúc Thời Sênh đi ra, mấy cô gái cùng đi WC với nhau cũng vừa lúc đi ra, thấy cô thì không khỏi tò mò.
“Suỵt!” Người bên cạnh vội vàng kéo áo người đó.
“Sao thế?”
Người kia ra hiệu bảo đừng nói gì cả. Thời Sênh đi ra phía cửa rồi, mấy người đó mới tiếp tục nói chuyện.
“Đây là người mà sáng nay Dư tổng mang tới, cũng không biết là gì với Dư tổng, trợ lý Thượng nói không được bàn luận, cô cẩn thận cái miệng vào.”
“Dư tổng đưa tới sao? Chẳng phải Dư tổng đều luôn mang vẻ người sống đừng có lại gần, người chết chớ quấy rầy sao? Thế mà còn dẫn một cô bé tung tăng nhảy nhót tới công ty á?”
“Ai mà biết chứ... Đi WC nhanh lên rồi còn về làm việc.” Người nọ hiển nhiên không muốn nói tiếp đề tài này nữa. Dư tổng là người bọn họ không thể trêu vào, đừng có vì đi tiểu thôi mà cũng mất cả bát cơm.
Thời Sênh rửa tay xong liền ra khỏi WC. Một cô gái chạy tới trước mặt cô, vẻ mặt đầy nôn nóng: “Cô Diêu, cô làm tôi sợ muốn chết, mau quay về với tôi.”
Thời Sênh: “...” Người này là ai?
Cái này sao có thể trách ông ta được, ai ngờ cậu Ba lại kết thúc cuộc họp nhanh như thế, vốn dĩ hẳn là còn nửa tiếng nữa mới đúng, thời gian của cậu Ba mấy ngày nay đều rất không chuẩn, nói quay về là quay về.
Dư Quý nghĩ tới căn phòng vẫn luôn khóa của mình. Hắn quên mất là cô cũng cần phải đi WC, vì thế Thượng Thư cũng miễn cưỡng tránh được một kiếp.
“Chú Ba.” Dư Diệu chào hỏi Dư Quý.
Người này quả thực là Diêu Diệp.
Hắn còn tưởng hai người kia nói bừa, thì ra là thật, chú Ba của hắn đã thật sự đem Diêu Diệp đi, mà thằng em trai tiện nghi kia của hắn thì chết...
Dư tam thiếu là em trai cùng cha khác mẹ với hắn. Mẹ hắn qua đời sớm, ba hắn lại cưới thêm một người, sinh được một đứa con trai.
Dư Quý lạnh nhạt nhìn hắn: “Cháu tới chỗ chú làm gì?”
“Là ông nội bảo cháu tới.” Dư Diệu thu lại những tâm tư dư thừa, “Nhưng mà vì chú Ba đang bận nên cháu không gặp được, đã nói hết với trợ lý của chú rồi.”
Vẻ mặt của trợ lý đi theo sau Dư Diệu cực kỳ xấu, hiển nhiên chẳng phải chuyện tốt gì.
“Chuyện gì?”
“Cũng không phải chuyện gì lớn cả, ông nội nói tháng sau em Hai sẽ kết hôn, bảo chú Ba lấy ra một ít cổ phần cho em Hai làm của hồi môn, làm tròn chức trách của người bề trên.”
“Cái gì?” Dư Quý còn chưa nói gì, Thượng Thư đã nóng nảy, “Cô Hai kết hôn, tại sao cậu Ba nhà chúng tôi phải tặng của hồi môn chứ hả? Cô Hai có quan hệ gì với cậu Ba nhà chúng tôi đâu!”
“Trợ lý Thượng, tôi chỉ truyền lại lời của ông nội mà thôi.” Dư Diệu phủi sạch sẽ quan hệ với mình, “Huống hồ, dù sao chú Ba cũng là bề trên của chúng tôi. Em Hai sắp kết hôn rồi, chú Ba lấy một ít cổ phần ra tặng cho cháu gái cũng là bình thường mà. Chú Ba còn chưa nói gì, sao trợ lý Thượng lại kích động như thế chứ?”
Dư Quý giơ tay ngăn Thượng Thư lại, mặt vẫn bình tĩnh: “Nếu ông già đã nói thế thì tôi sẽ làm theo.”