Boss Là Nữ Phụ
Chương 1768 : Đại thần nghiện game (25)
Ngày đăng: 18:45 01/05/20
Lúc Dư Quý quay về thì thấy một tổ hợp hai người chơi game mê say tới mức không biết đâu là trời Nam đất Bắc, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng mắng của cô bé kia chỉ hận rèn sắt không thành thép.
“Bảo anh hướng sang trái, anh lại hướng sang phải làm cái quái gì! Dùng kỹ năng đi! Anh có biết chơi hay không thế hả? Ôi đệch!”
“Giữ chặt lấy BOSS, đừng để nó lại đây.”
“Chạy!”
Dư Quý đứng sau lưng Thời Sênh quan sát một hồi. Cô chơi game rất giỏi, thao tác còn hơn cả hắn, nhưng mà...
Theo tư liệu điều tra thì cô chưa từng tiếp xúc với game, sao cô lại biết chơi game chứ?
Dư Quý nhíu mày, trên người cô có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhiều đến nỗi hắn không muốn đi tìm tòi, nghiên cứu, dù sao chỉ cần cô ở bên cạnh mình là được rồi.
Giao diện game bắn ra nhắc nhở thất bại, Thời Sênh lườm Tam hoàng tử: “Với cái kỹ thuật này của anh mà cũng được gọi là Đại thần à?”
Tam hoàng tử sờ cánh mũi: “Trước kia ta chưa đánh phó bản bao giờ.”
“Vậy ai đi phó bản cho anh hả?”
“Thuê người.”
Thời Sênh: “...” Không hiểu nổi bọn có tiền.
“Khụ, nhóc con, em tự chơi đi, tôi đi bàn công việc với Dư Quý đây.” Tam hoàng tử đứng dậy phất tay với Dư Quý. Dư Quý xoa đầu Thời Sênh theo thói quen rồi mới cùng Tam hoàng tử đi vào trong phòng.
Thời Sênh bĩu môi, tiếp tục mê đắm trong game.
Hai người ở trong phòng rất lâu, chờ Tam hoàng tử rời đi rồi, Dư Quý cũng dẫn Thời Sênh tan làm.
Trên xe, Thời Sênh ôm cánh tay Dư Quý, đôi mắt to ngập nước như ngậm đầy ý cười: “Dư Quý, cho em vay chút tiền đi.”
“Vay tiền làm gì?”
“Có việc.” Kiếm tiền bao nuôi anh chứ sao!
Ánh mắt Dư Quý trở nên tối sầm.
“Tại sao chứ?”
“Sợ em chạy mất.”
Thời Sênh: “...”
Thời gian sau đó, Thời Sênh năn nỉ ỉ ôi như thế nào, Dư Quý đều kiên quyết không cho cô vay tiền. Thời Sênh đành phải không biết xấu hổ mà làm mấy chuyện khiến cho Dư Quý có lòng mà lực lại không đủ.
Dư Quý hơi thở dốc, âm thanh phát ra trong bóng tối cực kỳ mê người, bàn tay nóng bỏng của hắn tóm lấy tay Thời Sênh, không cho cô lộn xộn: “Đừng nghịch ngợm nữa, ngủ đi.”
“Vay tiền!”
Hắn thở mấy hơi nặng nề, bất đắc dĩ nói: “Được, cho vay, đừng có làm thế nữa.”
“Anh không thích à?” Thời Sênh nằm trên người hắn, cười gian trá: “Nhưng mà cơ thể của anh lại rất thành thật mà.”
Dư Quý kéo Thời Sênh xuống, ôm cô vào lòng, khẽ thở dài: “Em còn nhỏ quá!”
“Ha ha ha, vậy thì anh thảm rồi!”
Dư Quý nhướng mày, chẳng phải chỉ là thảm thôi sao?
Vốn tưởng mình sẽ phải mất nhiều tâm tư để trói chân cô, ai dè cô lại chẳng thèm trốn.
“Sau này em hạn chế chơi game đi, nó không tốt cho sự phát triển của thân thể đâu.” Dư Quý dặn dò một câu.
“Anh có ở bên cạnh em đâu, em không chơi game thì biết làm gì?”
“Xin lỗi.” Dư Quý hơi áy náy, “Chờ qua khoảng thời gian bận bịu này, tôi sẽ nghỉ mấy ngày đưa em ra ngoài chơi được không?”
Trong thời gian này quả thực hắn bận túi bụi, rất nhiều chuyện đều phải tự mình làm mới xong.
“Được được. Lên mặt trăng.”
Dư Quý: “...”