Boss Là Nữ Phụ

Chương 1779 : Đại thần nghiện game (36)

Ngày đăng: 18:45 01/05/20


Trên kênh Thế giới, vì lời này của Mỗi Ngày Đều Lên Báo mà một đám người chạy tới xem náo nhiệt, vốn dĩ phó bản chẳng có ai, nháy mắt liền trở thành một biển người.



[Lân cận] Cành Hoa Cố Ý: Gió Tuyết, sao cậu lại tấn công cô ấy hả?



[Lân cận] Hồng Đồng: Bang chủ, không phải anh bị người ta hack mất nick rồi đấy chứ?



[Lân cận] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Bang chủ Gió Tuyết, anh làm thế là có ý gì hả?



Gió Tuyết Không Về lại nhập vào đội.



[Đội] Gió Tuyết Không Về: Ta muốn thử xem cô ấy được đạo cụ đặc thù thì sẽ có thêm công năng đặc biệt gì, các ngươi khẩn trương gì chứ?



[Đội] Cành Hoa Cố Ý:...



[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành:...



[Đội] Ông Nội Bây: Kết quả sao?



[Đội] Gió Tuyết Không Về: Tụt cấp...



Lúc trước giết cô đã không bị tụt cấp nữa, nhưng vừa rồi giết thì lại tụt tiếp.



Người của đội ngũ hồi sinh Thời Sênh dậy. Thời Sênh còn chưa ra tay thì trên trời giáng xuống một đám kỹ năng, nổ tung ngay giữa bọn họ. Sau đó có rất nhiều người xông tới, không nói gì đã đánh.



Trong đó, có thể thấy được nổi bật nhất là Thanh Minh Nguyệt Hoa.



[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Mẹ kiếp, bọn chúng tới cướp đồ.



[Đội] Hồng Đồng: Để ta gọi thêm người.



[Đội] Ông Nội Bây: Thế thì cứ để bọn chúng giết đi.



Giết cô sẽ tụt cấp mà.



Hiện tại đại đa số người chơi đều đã full cấp, dù lần này bọn họ chỉ tụt có 5 cấp thì cũng đủ đau lòng chết đi rồi.



Thời Sênh gần như đã bị người của toàn sever giết, những người nên tụt cấp đều đã tụt rồi, vì thế bọn họ tưởng rằng sẽ không tiếp tục tụt cấp nữa, ai biết vừa xông lên liền thảm.



Thảm kịch lại lặp lại, vô số người kêu rên tụt cấp.



[Thế giới] Lưu Huỳnh Phi Tiên: Ông Nội Bây, có phải mày lại hack rồi không hả?
Ông ta cũng không biết cái thẻ kia ở đâu ra, nhưng ông ta chắc chắn là cô chủ chưa từng ra khỏi biệt thự, lần trước là lần đầu tiên cô ấy ra ngoài.



Cô chủ giỏi như thế, chơi cho công ty game phải đóng cửa cả sever, có được một cái thẻ cũng đâu có khó gì đâu nhỉ?



“Tìm ra cô ấy cho tôi.” Dư Quý nắm chặt đồ ở trong tay, đầu ngón tay vì siết quá mạnh nên trắng bệch, có thể nhìn rõ cả mạch máu, mấy tiếng kia như được rít qua kẽ răng.



Thượng Thư đáp một tiếng, trong lòng kêu khổ. Ông ta biết phải đi đâu tìm người bây giờ?



Thành phố lớn như thế, cô chủ lại chỉ là một cô bé, tùy tiện núp vào một chỗ thì ông ta có tìm bằng giời.



...



Nửa đêm, Dư Quý nhận được một cuộc điện thoại, không hiển thị số gọi tới nhưng trái tim Dư Quý lại đập rất nhanh, những ngón tay run rẩy chuyển nghe máy.



Bên kia điện thoại rất yên tĩnh, hắn ngừng thở, sợ sẽ bỏ qua bất kỳ âm thanh nào từ bên kia.



“Dư Quý.” Giọng nói mềm mại vang lên mang theo mấy phần ủ dột, “Sao anh còn chưa ngủ?”



“Em ở đâu?”



“Anh đã nghĩ kỹ chưa?”



“Tôi muốn gặp em.”



“Dư Quý, trả lời câu hỏi của em.” Giọng nói mềm mại hơi lạnh xuống.



Dư Quý im lặng, hắn không khống chế được bản thân mình, hắn muốn nhốt cô lại, vĩnh viễn khóa chặt, vĩnh viễn chỉ được ở trong cái lồng vàng son mà hắn tạo ra.



“Tôi nhớ em.”



Tút tút tút...



“Diêu Diệp, Diêu Diệp?” Dư Quý hét lên không khống chế được, nhưng điện thoại bên kia đã cắt đứt. Hắn gọi lại thì được nhắc nhở là số điện thoại không tồn tại.



Dư Quý lao ra khỏi phòng, bắt Thượng Thư đi tra dãy số kia.



Thượng Thư điều tra xong, kết quả là số điện thoại không tồn tại.



“Cậu Ba...” Thượng Thư nhìn cậu Ba cả người tản ra đầy khí lạnh, run rẩy đưa ra một đề nghị: “Hay là cậu thỏa hiệp trước, dỗ cô chủ về trước đi đã.”