Boss Là Nữ Phụ

Chương 1798 : Sóng gió ở ngục giam (14)

Ngày đăng: 18:45 01/05/20


“Thượng tá Kỷ, không điều tra được họ muốn làm gì. Thượng úy Lôi chỉ phụ trách đưa người đi, ông Viên không nói cho họ biết mục đích là gì.”



Bàn tay đang lật giở trang sách của Kỷ Ngang ngưng lại, hắn trầm tư giây lát, “Lần trước bên trong đã xảy ra chuyện gì có nghe ngóng được không?”



“Nghe ngóng được rồi, người xông vào đã vô tình mở một căn phòng bí mật ra, nhưng bên trong có gì thì tạm thời vẫn chưa làm rõ được. Địa bàn của đám người đó xưa nay chưa bao giờ để chúng ta tùy tiện xông vào.”



“Căn phòng bí mật?” Kỷ Ngang hừ cười, “Nơi này nhiều bí mật thật đấy.”



Người đứng cạnh Kỷ Ngang không ngừng cảm thán trong lòng, bí mật của nơi này không chỉ nhiều, mà còn nhiều như lông bò. Đừng nghĩ khu F bây giờ do họ phụ trách mà an toàn, nhưng trên thực tế khu F cũng có nhiều nơi đến cả bản thân họ cũng không được đi đến.



“Thượng tá Kỷ, tôi có một chuyện vẫn chưa hiểu được.”



Kỷ Ngang tiếp tục lật trang sách, tiếng trang sách khẽ vang lên, “Chuyện gì?”



Người đó bạo gan nói: “Tôi vẫn không hiểu tại sao thượng tá Kỷ lại chọn đến đây. Ban đầu anh đã được bổ nhiệm rồi, nhưng tại sao cuối cùng lại tự chọn ở lại đây?”



Không phải ai cũng muốn đến cái nhà tù này, ở đây còn buồn chán hơn nhiều so với ở những khu vực quân đội ở biên giới kia.



Kỷ Ngang cong ngón tay lên, đặt lên bờ môi, hồi lâu sau mới lên tiếng, “Tôi cũng không biết.”



Hắn cũng không biết.



Tại sao lại lựa chọn đến đây.



Giống như là có chỉ dẫn ngầm gì đó.



Trong đầu Kỷ Ngang không khỏi hiện lên hình ảnh cô gái giơ chân lên trước mặt hắn, thách thức hắn chặt chân. Có lẽ... đó chính là nguyên nhân chăng?



Kỷ Ngang không muốn nghĩ quá sâu vấn đề này, “Chuyện hôm nay tôi không muốn xảy ra thêm lần nữa. Tất cả lối ra vào đều phải đổi lại thành người tin cậy được.”



Lại có người dám đưa người từ bên ngoài vào trong khi hắn không biết gì cả.



Người đó chần chừ giây lát, “Rõ.”



Kỷ Ngang kết thúc một ngày làm việc, trở về phòng mình, vừa vào đã nhìn thấy một người đáng ra nên ở cách hắn mấy trăm mét đang nằm trên giường.



“Hi!”



Người trên giường đang chơi máy tính của hắn, ăn bữa tối của hắn.



Thời Sênh chống cằm, “Thượng tá Kỷ, một lúc không gặp tựa cách ba thu.”
“Đúng thế.” Thời Sênh mỉm cười.



Kỷ Ngang đẩy tờ giấy qua, nhìn thẳng vào cô, “Cô trả lời được mấy câu?”



Thời Sênh nhún vai, “Không trả lời được câu nào hết.”



“Thế thì sao?”



“Thì chỉ muốn gặp anh thôi chứ sao.”



“Hôm qua được coi là gì?”



“Tiền lãi thôi.” Thời Sênh cười xấu xa, “Tối qua có phải không ngủ được đúng không, hay là tối nay tôi đến ngủ với anh?”



Đáy mắt Kỷ Ngang xẹt qua một tia tà khí, khóe môi cong lên, “Được thôi.”



Thời Sênh: “...” Đồng ý rồi à?



Đệch!



Thế mà lại đồng ý luôn rồi à?



Có phải trời sắp có mưa kim cương không?



Nghĩ lại thấy cũng đúng, Phượng Từ lần này không phải là hệ cấm dục, cũng không phải hệ làm màu, mà là thiết kế nhân vật vừa tà khí lại mang chút xấu xa, đồng ý dường như cũng không phải là chuyện gì bất ngờ.



“Nhưng bây giờ cô phải trả lời những vấn đề này.” Kỷ Ngang chỉ vào những câu hỏi trên tờ giấy.



“Tôi thực sự không biết.” Vẻ mặt Thời Sênh vô tội.



Kỷ Ngang mặc kệ cô, đọc rõ ràng câu hỏi thứ nhất, “Trước khi mẹ cô chết có nói gì với cô không?”



“Không nhớ nữa.”



“Trên người cô có lưu lại thứ đồ gì của mẹ cô để lại không?”



“Không biết, thượng tá Kỷ có muốn đích thân kiểm tra không?” Thời Sênh xua tay, nhìn hắn nhướng mày.



Kỷ Ngang đặt hai tay lên mặt bàn, cúi người nhìn Thời Sênh, “Vừa rồi lão già chết tiệt kia hỏi cô, cô cũng trả lời thế này sao?”