Boss Là Nữ Phụ
Chương 1801 : Sóng gió ở ngục giam (17)
Ngày đăng: 18:45 01/05/20
Tuyến ba là địa bàn của ông Viên. Nơi này, họ bình thường đều chỉ tuần tra qua đường, những phòng còn lại họ đều chưa từng vào trong.
Nhưng vừa rồi các nhân viên nghiên cứu nói ông Viên đã chết. Ông Viên hiện là người lãnh đạo đám người này, ông ta chết đi là một chuyện động trời.
Kỷ Ngang và người của hắn đã đến phòng giám sát tuyến ba.
“Thượng tá Kỷ.” Thượng úy Lôi cũng có mặt, đang xem camera giám sát.
Chuyện hôm qua hắn còn chưa kịp xử lý Thượng úy Lôi, cho nên bây giờ hắn ta vẫn còn ở đây.
Kỷ Ngang châm thuốc, nhìn quét qua camera giám sát phía sau Thượng úy Lôi. Cảnh trong camera là phòng ông Viên, trong phòng toàn là vết máu.
Nhiều vết máu như vậy, căn cứ vào kiến thức thông thường, ông Viên cũng không thể sống được.
“Phát hiện ra lúc nào?” Kỷ Ngang đi đến trước màn hình giám sát, giơ ngón tay ra tua ngược băng lại.
“Một tiếng trước.” Thượng úy Lôi nói, “Chính tại ở đây, lúc này ông Viên vẫn còn ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Kỷ Ngang ngừng tua băng lại, nhìn cảnh tượng trên màn hình giám sát. Ông Viên bị thương, nằm trên giường nghỉ ngơi. Thời gian trên camera giám sát dịch chuyển từng chút một. Nhưng đúng lúc đó, cảnh tượng lóe lên hai cái, đến khi camera giám sát khôi phục lại bình thường, cả căn phòng đã trải đầy vết máu.
Con ngươi Kỷ Ngang híp lại, lấy bật lửa ra châm thuốc hút, lúc này cũng không có ai dám lên tiếng nhắc hắn ở đây không được hút thuốc.
Kỷ Ngang tua lại mấy lần, đều không nhìn ra được có gì bất thường. Thời gian lóe sáng lên ở trong camera giám sát chỉ ba giây ngắn ngủi. Khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy liệu thứ gì có thể gây ra được hiện tượng như vậy chứ?
“Đã cho người điều tra camera giám sát có dấu vết bị động vào hay không chưa?” Kỷ Ngang hỏi.
“Nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đã điều tra rồi, camera giám sát bình thường, không bị động chân động tay vào.”
Thượng úy Lôi nhanh chóng trả lời.
Kỷ Ngang dập thuốc, “Phong tỏa tuyến ba, phái người đi tìm, không được bỏ qua bất cứ góc nào, sống phải thấy người chết phải thấy xác.”
Kỷ Ngang dùng bờ môi chặn lời cô nói lại, kéo tay cô đặt lên hông mình, dùng ngữ khí cường ngạnh nói: “Cởi ra.”
Ầu đệch!
Đây là tự bản thân anh muốn đấy nhé.
Không phải là ông ép buộc anh đâu đấy.
“Kỷ Ngang... đợi... đợi đã...” Thời Sênh tránh né, “Trước tiên phải nói rõ là anh chủ động đấy nhé, sau này không được tìm em gây chuyện đâu đấy.”
“Em vẫn còn muốn ngủ với anh mà không chịu trách nhiệm hả?” Kỷ Ngang đè cô lên trên bàn, ngữ điệu mang theo vài phần tà khí.
“Làm ơn đi, bây giờ là anh muốn ngủ với em.” Thời Sênh cạn lời, “Không phải, ý em không phải là thế. Ý em là, sau này anh không được gây náo loạn chuyện em ngủ với anh đâu đây nhé. À không, chuyện anh ngủ với em đâu đấy.”
“Ừ.”
Thời Sênh không biết bây giờ hắn đồng ý có tác dụng gì không, nhưng ít nhất khi hắn gây náo loạn cũng có thể biện giải được cho mình. Cô ổn định lại đôi chút, hai tay nắm lấy thắt lưng của hắn, từ từ cởi ra.
Kỷ Ngang chờ đợi rất kiên nhẫn, nhưng sự đê mê trong đôi mắt hắn càng lúc càng sâu đậm hơn.
Kỷ Ngang sợ ở trên bàn sẽ khiến cô không thoải mái, ôm cô lên ghế sofa, cũng may ghế sofa rộng rãi, đủ để hai người lăn lộn.
Màn dạo đầu làm rất đầy đủ. Khi tiến vào, Thời Sênh chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng không quá khó chịu. Kỷ Ngang hôn cô, cơ thể chậm rãi hạ thấp xuống, “Thả lỏng đi.”
“Ưm...” Thời Sênh kêu lên đau đớn, “Kỷ Ngang... mẹ kiếp sao anh vừa mới vào đã sâu thế rồi, có bệnh à?”
Kỷ Ngang ổn định lại cơ thể, rút ra sau, “Không khống chế được lực đạo, đã khá hơn chưa?”
Thời Sênh thở dốc, một lát sau mới để hắn hành động tiếp.