Boss Là Nữ Phụ
Chương 1805 : Sóng gió ở ngục giam (21)
Ngày đăng: 18:45 01/05/20
Thời Sênh đẩy hắn ra, người quân nhân mở miệng định mắng, thế nhưng nhìn rõ người lại như bị ai đó bóp chặt cổ họng, tức giận đi sang bên cạnh.
Thời Sênh ấn mấy cái nút, điều chỉnh tất cả đường truyền, đèn có số tương ứng với ký hiệu phía trước lần lượt sáng lên, chỉ có chỗ được đánh ký hiệu số 3 không sáng đèn.
Những cái đèn này chứng tỏ là nơi có thể đi đến.
Thời Sênh cầm chiếc điện thoại lấy được khi nãy ra, đã không còn tín hiệu nữa.
Cô ấn vào nút ở trước mặt, cầm micro đến trước mặt, “Kỷ Ngang, nếu anh nghe thấy thì đến phòng phát thanh gần nhất, tìm đường truyền khẩn cấp, nói cho em biết anh đang ở đâu. Nếu phòng phát thanh đã bị phá hoại thì nghĩ cách đến phòng phát thanh tuyến hai, em ở đây đợi anh.”
Thời Sênh lặp lại ba lần liên tiếp.
Kỷ Ngang thân là người điều hành cao nhất của khu F, không thể không biết đường truyền khẩn cấp ở đâu. Điều duy nhất khiến cô lo lắng là phòng phát thanh đã bị phá hoại, đèn của đường truyền khẩn cấp vẫn còn sáng tức là tuyến đường đó vẫn còn thông, nhưng không có nghĩa là phòng phát thanh đó còn nguyên hay đã hỏng.
Thời Sênh nói xong cũng không có ý rời đi. Đội trưởng Hồ chần chừ giây lát, “Thập Lục, có thể cho tôi dùng một lát được không?”
“Dựa vào cái gì?” Thời Sênh bá chiếm loa phát thanh không chịu buông tay.
“Thập Lục... lúc này, chúng ta phải đoàn kết một chút chứ.” Đội trưởng Hồ chưa giận dữ, hắn cũng không có tư cách nổi giận, mức độ hung hãn của vị này dọa người ta chết khiếp, “Tôi muốn dùng loa phát thanh, nhắc nhở những người còn sống sót.”
“Đó là chuyện của ông, liên quan gì đến tôi?”
Vẻ mặt đội trưởng Hồ cứng nhắc.
“Thập Lục cô đừng có máu lạnh như vậy. Người còn sống càng nhiều thì càng có lợi cho chúng ta.” Lăng Quân cũng đứng ra, “Một khi họ chết đi sẽ biến thành đồng loại của quái vật.”
“Tôi máu lạnh vô tình như vậy đấy, thì đã làm sao nào?” Thời Sênh huênh hoang nói.
Lăng Quân rất không thích dáng vẻ huênh hoang này của Thời Sênh. Lúc này còn không hợp tác với nhau, nghĩ cách để sống tiếp, dựa vào thực lực của mình mà còn tự tung tự tác muốn làm gì thì làm như vậy.
Tất cả mọi người đều cứng đờ ở nguyên chỗ cũ, lo lắng nhìn ra ngoài cửa.
Lăng Quân lại gần khe hở nhìn ra bên ngoài, giơ hai ngón tay lên.
Hai con quái vật, đang đi từ bên ngoài vào, tốc độ của chúng hơi chậm, hình như là đã bị thương, năng lực cảm ứng với con người cũng yếu hơn. Lăng Quân nhìn thấy một con quái vật đứng ngoài cửa hít ngửi một lúc, cuối cùng chậm rãi rời đi.
Đến khi quái vật rời khỏi tầm mắt, Lăng Quân mới thở phào nhẹ nhõm, “Đi rồi.”
“Phịch!”
“A!”
Tiếng kêu to kèm theo đống vật tư xếp chồng trước cửa lắc lư, con quái vật vừa đi lại quay lại, liều mạng húc đổ đống vật tư. Người trong phòng sợ hãi lùi về phía sau bức tường, trừng mắt nhìn đống vật tư đang lắc lư sắp đổ.
“Mau giữ lấy.” Lăng Quân phản ứng lại đầu tiên, chạy xuống đỡ phía dưới, “Không thể để chúng vào đây được.”
Những người khác nhìn nhau, đội trưởng Hồ chạy đến giúp đỡ đầu tiên. Những người khác thấy vậy lần lượt chạy tới giúp đỡ.
Thế nhưng quái vật rất khỏe, cho dù họ có bao nhiêu người cũng không chống đỡ được đòn tấn công của quái vật, chưa nói đến con thứ hai cũng bị thu hút lại gần. Hai con cùng dùng sức mạnh, đống vật tư đã bị đổ xuống một phần, từ bên trên cũng có thể nhìn thấy quái vật dữ tợn ở bên ngoài.
Thời Sênh nhảy từ trên bục xuống, đi đến lối đi phòng thao tác, dán bùa lên trên khung cửa.
Người quân nhân lúc trước nói phải nói chuyện tử tế với Thời Sênh thấy vậy liền rút lui theo bản năng, chạy về phía Thời Sênh.
Thời Sênh đang dán bên còn lại. Hắn chạy vào, cô chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn, chứ không ngăn cản.
Quân nhân xông vào phòng thao tác, bên tai bỗng vang lên một tiếng ầm ầm, cùng với những tiếng kêu thảm thiết, nghe thấy mà da đầu tê dại.