Boss Là Nữ Phụ

Chương 1807 : Sóng gió ở ngục giam (23)

Ngày đăng: 18:45 01/05/20


Khu F bị chiếm ngày thứ ba.



Toàn bộ khu F tràn đầy quái vật và mùi máu tanh, một toán người đang xông về phía lối ra khu F.



Toán người này chính là nhóm Thời Sênh. Cô tìm thấy Kỷ Ngang ở phòng họp nằm ở nơi giao giữa tuyến hai và tuyến ba. Lúc đó Kỷ Ngang đã bị súng bắn thương, cũng may không bị nguy hại đến tính mạng. Thời Sênh tìm được người đương nhiên sẽ không tiếp tục ở lại cái nơi chết tiệt này, lập tức đưa người xông ra ngoài.



“Thập Lục, có xe.” Lý Quần chỉ vào chiếc xe đang dỗ bên ngoài khu F, “Tôi đi lái xe.”



Kỷ Ngang được Thời Sênh bế, sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng tinh thần có vẻ vẫn khá. Hắn ghé vào tai Thời Sênh, “Em có thể đặt anh xuống được không? Anh đã không sao rồi...”



Hắn đường đường là một thượng tá, lại bị một cô gái nhỏ bế như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?



Sau này binh lính sẽ nhìn hắn thế nào?



Lý Quần lái một chiếc xe tải đến, vững chắc dừng lại trước mặt Thời Sênh. Thời Sênh mở cửa xe, đặt Kỷ Ngang lên trước, sau đó ngồi lên xe.



Người theo phía sau đó không cần bảo, nhanh chóng chạy lên xe tải ngồi xuống.



“Thượng tá, có cần binh khí đạn dược nữa không?” Có người đứng trước cửa xe hỏi Kỷ Ngang.



Kỷ Ngang nhìn lối ra khu F, “Không kịp nữa rồi, đi thôi.”



“Rõ.”



Xe tải khởi động, ra ngoài khu F. Lối ra ngoài khu F có mấy người xông ra, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe tải.



“Nhanh lên!” Phía sau có người hét lên.



“Tăng tốc.” Thời Sênh lạnh lùng nhắc nhở Lý Quần.



Nữ chính và nam chính thật biết tranh thủ thời cơ.



Sớm không ra muộn không ra, lại cứ phải ra đúng lúc này.



“A, có người...” Lý Quần nhìn thấy có người đang chạy phía sau, vô thức nói.




Thời Sênh không có gì bất ngờ, kiểu nhà tù như thế này, lại có những thí nghiệm kỳ quái, chắc chắn sẽ chọn một nơi hoang vu không có người đến, biển và sa mạc là sự lựa chọn đầu tiên. Thế nhưng sa mạc lại không an toàn cho lắm, nơi an toàn nhất có lẽ là biển, có thể ngăn cách với đất liền, chỉ cần quái vật không biết bơi sẽ không đến được đất liền.



“Cảm ơn.” Cánh môi ấm nóng đặt trên trán Thời Sênh, cảm ơn cô đã không màng nguy hiểm đi tìm hắn.



Thời Sênh nắm lấy tay hắn nhéo một cái, “Anh vừa mới ngủ với em, đã không muốn chịu trách nhiệm rồi, sao có chuyện dễ dàng như vậy được.”



Kỷ Ngang buồn bực cười, “Anh sợ em không chịu trách nhiệm.”



“Anh thấy em giống kẻ nuốt lời lắm à?” Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn hắn.



Khóe miệng Kỷ Ngang nhếch lên, “Giống.”



Thời Sênh lườm.



Trong lòng Kỷ Ngang càng thư thái hơn.



“Thượng tá... Thập Lục, tôi vẫn còn ở đây. Hai người có thể đừng thể hiện tình cảm khi đang chạy trốn được không.” Lý Quần yếu ớt lên tiếng, một người sống sờ sờ như hắn mà họ cũng không để ý thấy sao?



Hơn nữa bây giờ là lúc để thể hiện tình cảm hay sao?!!



“Bây giờ không thể hiện thì có khi sau này không còn cơ hội nữa.”



“Chúng ta... sẽ chết sao?” Sắc mặt Lý Quần xám như tro. Cả nhà giam đều là quái vật, sao họ có thể thoát được chứ?



“Không.” Thời Sênh nhìn Lý Quần, “Tôi và Kỷ Ngang sẽ không chết. Người sẽ chết là các người, cho nên nhân lúc bây giờ vẫn còn nhìn được, thì hãy nhìn thế giới này nhiều vào.”



Lý Quần: “...” Cho nên cô chỉ thể hiện tình cảm cho tôi xem thôi sao? Lúc sắp chết còn phải ăn cẩu lương, thực sự là khổ tâm mà.



Lý Quần không nghi ngờ những gì Thời Sênh nói, trên đường đi, mọi người đều chật vật bất kham, mệt mỏi rã rời. Duy chỉ có cô từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì dáng vẻ thong dong, nhẹ nhàng trấn tĩnh. Cho dù cô vẫn đang mặc bộ quần áo tù nhân, nhưng cũng mang một khí thế hoàn toàn khác.



Cổ nhân nói: “Người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên.”



Thế nhưng có người cho dù có ăn mặc như kẻ ăn mày, nhưng trên người vẫn có một loại khí chất bao trùm tất cả mọi người, không cần cố ý đã có thể thể hiện được vô cùng nhuần nhuyễn.