Boss Là Nữ Phụ

Chương 1827 : Vua tinh linh (11)

Ngày đăng: 18:46 01/05/20


“Không còn cách nào khác nữa sao?” Thời Sênh tiếp tục hỏi một người trong đám người của Hạc gia bên kia. Cô không tin trên thế giới này lại chỉ có một cách như vậy.



Thế nhưng sự thật nói cho cô biết, đúng là chỉ có một cách này, ít ra thì ở trong phạm vi người Hạc gia biết chỉ có một cách này.



Dùng lời của Hạc gia chủ, cho dù cô có làm cho cả ngọn Tiên Hạc Sơn này nổ tung hết thì cũng không có cách nào khác.



Không có được tin tức mình cần, Thời Sênh đưa Kính Lâm rời khỏi Tiên Hạc Sơn. Người của Hạc gia nhìn những ngọn núi đã nổ tung của nhà mình, không dám ngăn cản.



Thời Sênh đi bộ xuống núi, Kính Lâm được thiết kiếm chở, đi theo phía sau.



Thời Sênh bứt một ngọn cỏ ven đường vung qua vung lại, giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên xung quanh, “Ngươi đã biết là ai làm nhỉ?”



“Cái gì?” Kính Lâm lấy làm kỳ lạ hỏi.



“Ngươi đã biết là ai ra tay với tộc tinh linh.” Thời Sênh lặp lại.



Gió trên núi như thể dừng lại, Thời Sênh dừng bước, đợi câu trả lời của người phía sau.



“Sao ngươi lại biết được?”



Thời Sênh hừ một tiếng, tiếp tục đi xuống dưới, “Nếu ngươi không biết thì chắc chắn ngươi sẽ hỏi người của Hạc gia là ai làm, nhưng ngươi không hỏi. Ngươi không hỏi thì chỉ có hai khả năng, thứ nhất là ngươi không muốn biết, thứ hai là ngươi biết rồi.”



Căn cứ theo thiết lập lần này, Kính Lâm đáng ra rất có trách nhiệm với tộc tinh linh. Hắn không thể bỏ qua tin tức ai là người đã ra tay với tộc tinh linh, trừ khi hắn đã biết chuyện đó ngay từ đầu.



“Ta biết rồi.” Kính Lâm nói: “Nhưng tất cả mọi chuyện không liên quan đến ngươi. Ngươi hãy mau rời khỏi đây thì hơn.”



“Vậy tại sao ngay từ đầu ngươi lại muốn lợi dụng ta?” Thời Sênh mạnh mẽ quay người lại, tiến đến gần bức tượng băng, “Bảo ta giúp ngươi tìm lại vương miện tinh linh, tại sao chứ? Thứ đó căn bản không thể cứu được ngươi.”



Thời Sênh đột nhiên tiến lại gần như vậy, Kính Lâm khẽ giật mình, tim đập thình thịch như thể sắp nhảy tung ra ngoài.



“Ta không gạt ngươi, vương miện tinh linh có thể cứu sống cây sinh mệnh. Tộc tinh linh nhờ cây sinh mệnh nên mới sống được. Chỉ cần cây sinh mệnh sống lại, tất cả tinh linh đều sẽ sống lại.”



Thời Sênh híp mắt lại, “Cứ cho là lý do này nói ra rất có lý, vậy ngươi nói cho ta biết, phải làm thế nào để phá bỏ phong ấn những tinh linh bị đóng băng kia?”
“Tộc tinh linh cũng có thứ đồ chơi đó sao? Chẳng phải các ngươi ngây thơ lương thiện như đóa hoa sen trắng thuần khiết hay sao?” Thời Sênh kỳ quái hỏi.



Kính Lâm không khỏi tối sầm mặt lại, “Tộc tinh linh vốn thiên tính thuần lương, nhưng không có nghĩa là dễ ức hiếp...”



“Vậy tại sao trước đây ngươi lại ngăn cản ta giết người?”



“Đó là tại ngươi lạm sát người vô tội!” Kính Lâm nâng cao âm lượng.



“Sao ta lại lạm sát người vô tội, nếu không phải chúng có tà niệm gì với ta thì ta lại giết chúng chắc?” Thời Sênh quyết định phân rõ trái phải với Kính Lâm thánh thiện, “Chẳng lẽ phải đợi đến lúc bị chúng bắt lại rồi hành hình xong ta mới được giết chúng hay sao? Ta đâu có ngu, đương nhiên là kẻ ra tay trước là kẻ mạnh rồi.”



“Có người không đến mức tội chết.”



Một đám NPC thì có gì không thể giết chứ, cho dù cô có giết hết NPC của cả thế giới cũng vẫn có đám NPC của thế giới khác đang đợi cô, sợ cái gì chứ?



Thời Sênh nói xa xôi: “Ngươi bỏ qua cho hắn, chưa chắc hắn đã bỏ qua cho ngươi. Ví dụ như kẻ đã sai người đi tiêu diệt tộc tinh linh kia.”



Kính Lâm bỗng nhiên trầm mặc, không biết có phải là Thời Sênh đã chạm phải cấm địa của hắn hay không.



“Này, nói gì đi chứ.”



“Kính Lâm?”



“Đức vua?”



Thời Sênh hỏi liên tiếp mấy câu, Kính Lâm cũng không có bất kỳ phản ứng nào, Thời Sênh thở dài, người này khó chơi thật đấy, muốn đổi vị diện rồi.



[Ký chủ xin hãy bình tĩnh.]



Bản cô nương phải bình tĩnh thế nào đây. Hắn một lời không hợp liền giả chết. Đó không phải là vấn đề, vấn đề là hắn ở trong băng, cô muốn làm gì cũng không được, cô phải làm sao đây!!!



Làm sao đây!!!