Boss Là Nữ Phụ

Chương 1839 : Vua tinh linh (23)

Ngày đăng: 18:46 01/05/20


Không tìm được vương miện tinh linh, đúng theo như Thời Sênh nói – vậy thì đi chặt cây.



Không biết có phải cây tử vong phát giác ra được suy nghĩ nguy hiểm đó của Thời Sênh hay không, vô số rễ cây điên cuồng truy sát cô.



Chặt đứt rễ cây cũng vô dụng, rễ cây giống như những tiểu binh của cây tử vong, mất một cái lại mọc thêm một đám.



Thời Sênh chém mãi cũng bực mình, lấy quả cầu năng lượng ra ném cho nổ tung, dưới đất toàn là hố lớn, rễ cây có chút sợ hãi lôi điện bên trong hố lớn đó. Thời Sênh liền dùng quả cầu năng lượng nổ khắp xung quanh một vòng, chặn những rễ cây đáng ghét kia lại.



“Ông đây muốn đi chém nó, thứ đồ chơi gì thế!” Tưởng làm cái cây thì giỏi lắm ấy. Ông đây đến cả vị diện còn đánh sập được, còn sợ không đối phó nổi với một cái cây chắc!!



“Hi Vi.” Kính Lâm ôm lấy Thời Sênh, “Bình tĩnh chút.”



“Không bình tĩnh nổi.” Thời Sênh nắm lấy thiết kiếm, nhất định phải giết chết cái cây này.



“Hi Vi, đừng như vậy, nhìn ta này.” Kính Lâm xoay người cô lại, “Bình tĩnh một chút có được không?”



“Ngươi bảo ta phải bình tĩnh thế nào, nó...” Gương mặt trước mặt Thời Sênh bỗng nhiên phóng đại, bờ môi Kính Lâm dán chặt lên môi Thời Sênh, mềm mại tựa như miếng thạch trái cây.



Kính Lâm không có động tác gì khác, chỉ cứ thế dán lấy cô, một lúc sau mới buông ra, “Bây giờ thì sao?”



Trên mặt Kính Lâm trấn tĩnh, nhưng trong lòng trái tim lại đập thình thịch, hành vi vừa nãy rất mất khống chế, cơ thể khiến hắn làm như vậy, dường như khi làm vậy mới có thể giúp cô ổn định lại.



Khóe miệng Thời Sênh khẽ động, cắm thiết kiếm sang một bên, “Lại một lần nữa thì ta sẽ suy nghĩ xem sao.”



Kính Lâm: “...”



Hắn buông Thời Sênh ra, “Đừng có được voi đòi tiên.”



“Thế có hôn không nào, không hôn ta đi đây.” Thời Sênh làm bộ cầm thiết kiếm.



Kính Lâm tiến lên một bước đè thiết kiếm lại, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, một tay kia che mắt Thời Sênh, cúi người mổ lên cánh môi cô, cảm giác vô cùng mềm mại, giống như hắn đang ngủ trên cây sinh mệnh, lá cây khẽ lướt qua má hắn, gió mát lắc lư.



Hắn vội vàng buông Thời Sênh ra, quay người lại, “Vừa lòng chưa? Đừng đi làm loạn nữa.”




Người bên phía Phong Tư mỗi người một câu, giống như châm ngòi thổi gió, ngữ khí đều là cố ý ép người, giống như tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là lỗi của Thời Sênh.



Đây là số mệnh của cô ta.



Kính Lâm trầm mặc.



Cuối cùng Thời Sênh cũng biết nội dung thực sự của lần khảo hạch này là gì.



Người khảo hạch chủ yếu không phải là cô, mà là Phượng Từ.



Hắn chỉ có hai lựa chọn, chọn cô hay là chọn đại lục.



Thời Sênh nhìn gương mặt nghiêng của Kính Lâm.



Ngón tay hắn không ngừng siết chặt lại. Đúng như Phong Tư nói, số mệnh của cô chính là một lần nữa dung hợp với cây sinh mệnh, để cây sinh mệnh sống lại, nhưng hắn không làm được...



Hắn không muốn nhìn thấy cô biến mất trước mặt hắn.



Kính Lâm hít thở sâu trong lòng, cuối cùng hạ quyết tâm.



“Lát nữa ta sẽ chặn họ lại, nàng chạy trước đi.” Kính Lâm nghiêng đầu, đè thấp giọng nói bên tai Thời Sênh, “Trở về tộc tinh linh, cây sinh mệnh sẽ bảo vệ cho nàng, chỉ cần nàng không ra khỏi đó, sẽ không một ai có thể làm hại nàng được.”



Mặt mày Thời Sênh giãn hẳn ra, để lộ một nụ cười mỉm, “Sao ta có thể để chàng đơn độc đối đầu được chứ, cho dù là chết, ta cũng nguyện chết cùng chàng.”



“Hi Vi...”



“Kính Lâm, ngay từ đầu ta đã nói với chàng, ta sẽ không rời xa chàng.”



Kính Lâm nhìn chằm chằm Thời Sênh, dường như hắn đang in hằn cô vào trái tim mình. Rõ ràng hắn không thích tiểu tinh linh này, tác phong hành sự của cô hoàn toàn khác với hắn. Nhưng hắn không ngờ rằng bản thân mình lại đưa ra quyết định như vậy vì cô.



“Ái chà, cảm động quá.” Giọng nói châm chọc từ trên trời cao truyền xuống.