Boss Là Nữ Phụ

Chương 1863 : Ám dạ huyết chú (17)

Ngày đăng: 18:46 01/05/20


Vầng trăng dần nhô cao, gió nhẹ phất phơ.



Thanh Yến khoanh tay đứng nhìn lâu đài cổ ở phía xa.



“Chúng ta tới đây làm gì thế? Hóng gió à?” Thời Sênh không nhịn được đành phải hỏi. Họ đã đứng thế này tới nửa tiếng đồng hồ rồi.



“Chờ.” Thanh Yến lời ít mà ý nhiều.



Chờ cái gì chứ?



Chờ bên trong đánh nhau à?



Bên trong có đánh nhau hay không thì cô không biết. Cô chỉ biết là mình đã nhìn thấy nữ chính.



Nữ chính tiến lên núi theo một con đường mòn nhỏ, lấy khả năng của một tuyển thủ quốc gia để vượt qua mọi rào cản, chướng ngại lên núi vô cùng nhẹ nhàng, đang đi về phía lâu đài cổ.



“Con người vào kìa.” Thời Sênh chỉ vào Lương Sắt, “Anh không ngăn cản lại à?”



Thanh Yến vẫn duy trì tư thế cũ, mí mắt hơi rũ xuống, vừa lúc nhìn thấy thân ảnh của Lương Sắt biến mất. Hắn thu lại ánh mắt với vẻ chuyện chẳng liên quan tới mình, “Chuẩn bị bắt đầu rồi.”



“Cái gì cơ?”



Thanh Yến xoay người đi tới trước mặt Thời Sênh, quỳ một gối xuống.



Sặc!



Làm gì thế?



Đột nhiên lại dùng lễ lớn như vậy.



Thanh Yến nắm lấy tay Thời Sênh: “Tôi hỏi một lần cuối cùng, em thật sự không muốn làm người nối dõi của tôi?”



Hoảng sợ.jpg



Chẳng lẽ không làm người nối dõi của hắn thì sẽ bị hắn xử lý luôn sao?
Người đàn ông nhìn huyết tộc lần lượt ngã xuống, đặc biệt là những huyết tộc bị Thời Sênh chém liền ngay lập tức hóa thành khói bụi, người đàn ông cởi bỏ áo bành tô vướng bận trên người ra, phi thân xông tới.



Người đàn ông vốn dĩ xông về phía Thanh Yến nhưng lại bị Thời Sênh chặn lại. Thiết kiếm xẹt qua mặt hắn, người đàn ông phải lộn ngược về sau, tránh khỏi sự tấn công của thiết kiếm, thiết kiếm đảo một cái liền áp xuống theo góc độ rất quỷ dị.



Người đàn ông kinh ngạc về sự linh hoạt của Thời Sênh, lực nương theo là khó khống chế nhất, vậy mà cô ta dường như chẳng bị ảnh hưởng chút nào.



Thảm dày và nặng bị thiết kiếm cắt qua, mặt đất liền xuất hiện vết nứt, người đàn ông chật vật lăn sang một bên, đến tận khi đụng phải quan tài thủy tinh mới dừng lại.



Thời Sênh thu kiếm lại, ánh sáng đỏ ở trên rãnh kiếm càng lúc càng đậm. Vô số cánh hoa hiện lên xung quanh thiết kiếm, nhanh chóng hình thành một vùng sóng hoa. Thời Sênh vung kiếm, cánh hoa mềm mại lập tức trở thành vũ khí sắc bén bắn về phía người đàn ông kia.



Người đàn ông nghe được tiếng rít ghê người trong không khí nên vội vã chạy trốn ra sau quan tài thủy tinh.



Vô số cánh hoa đụng vào vách quan tài thủy tinh, bên tai người đàn ông toàn là âm thanh leng keng, ngay sau đó, quan tài thủy tinh răng rắc một tiếng rồi vỡ ra, những cánh hoa điên cuồng cuốn về phía người đàn ông.



Trong nháy mắt, toàn thân hắn bị cánh hoa bao phủ, cánh hoa hình thành một cơn gió lốc che lấp toàn bộ thân thể hắn.



Gió hoa mưa máu.



Một chiêu lập tức hạ gục.



Cánh hoa tản ra, chỉ có một ít những giọt máu nhỏ rơi từ trên không trung xuống mặt quan tài thủy tinh, y như hoa mai đỏ nở rộng trên nền tuyết trắng.



Thời Sênh cúi đầu, cổ quái nhìn thiết kiếm của mình, sao lại có cảm giác nó lại mạnh hơn rồi...



Lần trước sử dụng chiêu này cũng không thấy nó mạnh như thế.



Mẹ nó, hình như thiết kiếm đã lén lút thăng cấp mà cô không biết rồi.



Tuy rằng không thăng cấp trực tiếp nhưng rõ ràng là mạnh hơn trước không ít.



Thiết kiếm: “...” Chủ nhân đừng có bôi nhọ tôi thế, ngày nào mà cô chẳng dùng tôi hả? Rõ ràng là cô không quan tâm tới tôi, giờ còn trách tôi nữa!



Thời Sênh còn đang nhìn thiết kiếm bằng vẻ mặt cổ quái. Thanh Yến đã bước qua đám máu tươi rơi trên đất, đi tới trước mặt Thời Sênh.