Boss Là Nữ Phụ

Chương 1867 : Ám dạ huyết chú (21)

Ngày đăng: 18:46 01/05/20


Thanh Yến hơi yên lặng một lúc rồi mới buông Thời Sênh ra: “Lần sau đừng đưa bản thân mình tới trước mặt anh nữa, không phải lần nào anh cũng có thể khống chế được mình.”



Cô ấy có sức dụ hoặc quá lớn với hắn.



Lớn đến mức hắn không thể nào khống chế nổi.



Thời Sênh mềm oặt người, ngã xuống sofa. Cô yếu ớt đưa tay lên che vết thương trên cổ: “Sao mà em biết được anh lại đói khát như thế chứ.”



Mấy lần trước, ngoại trừ lần đầu tiên hắn hút cực kỳ tàn nhẫn ra thì mấy lần sau đều rất khắc chế.



Thanh Yến duỗi tay gạt lọn tóc trên trán của cô ra, ánh mắt không rời gò má cô, sâu trong đáy mắt có ánh sáng kỳ lạ bắt đầu khởi động. Thời Sênh bị nhìn chằm chằm tới mức sởn cả tóc gáy, chắc chắn là hắn lại đang nghĩ tới chuyện gì không hay ho rồi.



“Anh đang nghĩ gì thế?”



“Anh nghĩ...” Thanh Yến ghé sát lại, cánh môi cọ qua gương mặt cô, ghé sát vào vành tai cô, “Em thật xinh đẹp.”



“Đẹp đến nỗi muốn giết em rồi đóng khung treo lên sao?” Thời Sênh tức giận đẩy hắn ra.



Thanh Yến rời khỏi cô theo lực đẩy, miệng vẫn treo nụ cười nhẹ nhàng, hắn đứng lên, bế cô về phòng, “Có cần anh giúp gì không?”



“Không cần, tự em có thể giải quyết chuyện này.” Thời Sênh trả lời, giống như đề tài này giữa hai bọn họ chưa từng ngừng lại vậy.



Thanh Yến cũng không nói nhắc tiếp chuyện này nữa, “Quà anh tặng em, em không thích à?”



Nói tới cái này, Thời Sênh hơi ngóc đầu lên, nhưng lại thấy hơi chóng mặt nên rũ người tựa vào lồng ngực Thanh Yến: “Anh toàn gửi cho em những cái quái quỷ gì ấy? Anh gửi những cái đó tới chỗ em, không sợ cảnh sát sẽ tới hỏi thăm em à?”



Thanh Yến giải thích: “Chúng có thể giúp em trấn trụ tà ám.”



“Thế cái này thì sao?” Thời Sênh chỉ vào cái chai lần trước hắn nhét giấy nhắn tin vào đó, cát bên trong lúc này đã đầy quá nửa, bình nhỏ này sắp không chứa nổi nữa rồi.



“Tên bọn chúng là Bạc Lạc Sa, ban đêm sẽ phát sáng, rất đẹp, em không thích à?”



Đúng là rất đẹp nhưng mà mẹ kiếp, cái thứ này còn biết cắn người đấy!



Tuy rằng không độc nhưng cũng cắn đau lắm chứ bộ!




Thái tử gia vừa nghe liền cầm lấy ly rượu cạnh đó hắt về phía mặt Thời Sênh thật.



Thời Sênh nhanh nhẹn tránh sang một bên, mẹ kiếp, thế giới này đúng là toàn kẻ thần kinh.



“Cô muốn làm gì?” Thái tử gia ném ly rượu xuống bàn. Ly rượu vỡ tan tành, âm thanh thủy tinh rơi vỡ làm cho những người khác trong phòng cũng lập tức yên lặng. Thái tử gia chỉ vào mặt bọn họ, “Nhìn cái gì mà nhìn, cút ngay.”



Mọi người sợ tới mức lập tức chuồn hết ra khỏi phòng.



“Đứng lại!” Thái tử gia lại quát thêm một câu.



Người cuối cùng lập tức cứng đờ người, tay cầm then cửa, xoay người lại nhìn: “Thái tử gia... Còn... còn... còn chuyện gì không ạ?”



“Tắt hết loa đài đi cho ông!”



“Vâng vâng...” Người nọ lập tức tắt nhạc rồi lăn lê bò toài rời khỏi căn phòng.



Trong phòng lập tức an tĩnh lại.



Thái tử gia gạt tóc mái lòa xòa trên trán sang một bên, để lộ cái trán trơn bóng của mình, “Nói đi, cô muốn gì hả? Vừa mới đính hôn đã muốn quản tôi rồi à? Cô nghĩ cô là ai chứ hả?”



Thời Sênh gạt hết đồ trên bàn trước mặt hắn xuống đất rồi đặt mông ngồi xuống, vắt chân, dáng ngồi của đại ca.



“Tôi tới để bàn với anh về chuyện giải trừ hôn ước.”



Thái tử gia đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó với việc đối phương gây rối vô cớ, không ngờ lại nghe Thời Sênh nói ra một câu này.



Hắn móc lỗ tai: “Cô vừa nói cái gì cơ?”



“Giải trừ hôn ước.” Thời Sênh lặp lại một lần, “Không chỉ có anh không thích hôn nước này, tôi cũng không thích.”



Thái tử gia mềm oặt nằm xuống ghế như không có xương cốt: “Nói sớm tí chứ, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cô tới đòi tôi phải chịu trách nhiệm.”



Thời Sênh: “...” Ai thèm vừa mắt với loại đàn ông cặn bã đi đánh trả cả một thiếu nữ chứ?