Boss Là Nữ Phụ

Chương 1885 : Ám dạ huyết chú (39)

Ngày đăng: 18:46 01/05/20


Bàn tay của Lương Sắt đang túm lấy Adele không ngừng siết lại. Cô ta giơ súng lên nhắm ngay vào trán của Adele, cảm xúc trong đáy mắt dao động vô cùng kịch liệt như thể sắp bùng nổ tới nơi.



Họng súng lạnh như băng dán vào trán Adele. Cô ta còn muốn phản kích lại, nhưng đúng lúc này, Lương Sắt đột nhiên nổ súng.



Tiếng súng vang lên, con ngươi của Adele trợn trừng, ánh sáng cuối cùng trong mắt cũng dần tắt.



Phải... phải chết rồi.



Không ngờ cô ta phải chết rồi.



Lương Sắt bắn thêm hai phát, cuối cùng Adele chỉ có thể trừng mắt nhìn về phía Thanh Yến.



Thanh Yến đi ra từ một con đường đầy máu, rũ mắt nhìn Adele, trong đôi mắt không hề có một chút cảm xúc nào.



Khóe miệng Adele nhếch lên, đó là một nụ cười trào phúng.



Lương Sắt buông Adele ra, đứng lên. Cô ta mang theo vẻ mặt hốt hoảng đi lướt qua Thời Sênh, “Cảm ơn.”



Lúc đi ngang qua Thanh Yến, cô ta hơi dừng lại, âm thanh nghẹn ngào: “Tại sao Adele lại vì anh mà làm ra sự tình này?”



Yêu ư?



Không phải, Adele không thích Thanh Yến, thậm chí là có phần chán ghét, có thể nhìn ra từ trong mắt cô ta, nhưng tại sao cô ta nhất định muốn có được Thanh Yến chứ?



Vì yêu sinh hận ư?



Đừng nói Lương Sắt không hiểu, ngay cả Thời Sênh cũng không hiểu nổi quan hệ giữa hai người bọn họ.



Thanh Yến ngẩng đầu nhìn Thời Sênh. Thời Sênh cũng đang nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt tự nhiên, hoàn toàn không có thái độ gì khiến hắn phải lo lắng cả.



“Bởi vì em gái cô ta.” Thanh Yến nhấc chân đi về phía Thời Sênh, “Em gái cô ta thích ta.”



Adele rất thương đứa em gái đó. Rất lâu trước đây, em gái cô ta tới phương Đông chơi liền nhìn thấy Thanh Yến, lập tức nhớ mãi không quên hắn, năm lần bảy lượt quấy rầy hắn. Thanh Yến không nhịn được nên đã đánh cô ta một trận.



Ai biết, trên đường trở về, cô ta lại gặp phải kẻ thù, kẻ thù đánh cho cô ta trọng thương. Trước khi chết, cô ta để lại di nguyện rằng muốn được ở bên Thanh Yến.
Nhưng mà Thời Sênh kiên quyết giữ nguyên quyết định của mình.



Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể đi chuẩn bị, ai bảo người ta là bà chủ nhà mình chứ?



...



Long Thái tử gia gặp lại sát tinh Thời Sênh khi vừa mới xuống khỏi giường của một nữ minh tinh nào đó, chuẩn bị về nhà. Hắn vừa ngồi lên xe thì có một người kéo cửa ngồi vào ngay bên cạnh.



Long Thái tử gia trợn trừng mắt: “Cô cô cô cô cô... cô lại muốn làm gì!”



Ký ức lần trước vẫn còn quá mới mẻ, hắn còn chưa thoát khỏi bóng ma ám ảnh kia thì đã gặp lại sát tinh này rồi.



Thời Sênh thản nhiên ném cho hắn một tập tài liệu: “Nhìn xem có hứng thú hay không?”



Long Thái tử gia bị tập tài liệu ném trúng, hắn kéo đám giấy tờ đang bám trên mặt xuống, trong đáy lòng dâng lên một cỗ lửa giận. Nhưng nghĩ tới cô có súng thì chỉ có thể nén giận, lật tài liệu nhìn xem.



Hắn nhìn lướt qua tài liệu, sau đó lật giở nhanh hơn, tay run lên: “Cô... cô điên rồi à?”



Trì Thị là nhà cô ta cơ mà.



“Có hứng thú không, không thì tôi đi tìm người khác.” Thời Sênh không muốn giải thích chuyện mình có điên hay không, hoa thơm ai mà chẳng muốn ngửi, chẳng qua là Long Thị khổng lồ hơn nên làm việc cũng nhanh chóng hơn mà thôi.



“Cô không nói đùa đấy chứ?”



“Anh nghĩ là tôi có thời gian nói đùa với anh à?”



Long Thái tử gia cười ha ha hai tiếng, sau đó hít sâu vào một hơi, đáp: “Để tôi về hỏi ý kiến ông già nhà tôi đã.”



Thời Sênh mở cửa xe đi xuống: “Anh chỉ có một ngày, quá thời gian tôi không chờ.”



Long Thái tử gia: “...”



Chưa thấy người nào đi tìm người hợp tác mà còn kiêu ngạo như thế.