Boss Là Nữ Phụ

Chương 1895 : Đồng minh giang hồ (5)

Ngày đăng: 18:47 01/05/20


“Được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa, đều ngồi xuống đi đã, phải bình tĩnh lại trước đã.” Người thanh niên vừa nói chuyện với Thời Sênh đứng lên an ổn những người khác.



Người thanh niên này tên là Giang Lâm. Trong đám người này, ngoại trừ Thời Sênh là đệ tử quan môn của Đại trưởng lão thì hắn có bối phận cao nhất.



Hắn vừa nói như thế, những người khác lập tức im lặng, đều tự tìm chỗ ngồi xuống, ủ rũ cụp đuôi cúi gằm mặt.



Giang Lâm cũng ngồi xuống theo: “Chúng ta và Linh Hạc Tông tách ra mới được bao lâu chứ? Hơn nữa, đám đệ tử Linh Hạc Tông đều đã chết ở đó. Cho dù có người mật báo thì lấy vị trí giữa Linh Hạc Tông và Lưu Quang Môn chúng ta, bọn họ không thể tới nhanh như thế được.”



“Nếu không phải Linh Hạc Tông thì có thể là ai đây?” Có người hỏi.



Lúc trước bọn họ giết người của Linh Hạc Tông, giờ về tông môn lại nhìn thấy cảnh tượng này, theo bản năng thì sẽ cho là Linh Hạc Tông gây ra, logic này cũng không có gì sai lầm cả.



Giang Lâm ôm mặt lắc đầu, nếu mà hắn biết...



Mọi người lại một lần nữa im lặng.



Những người còn lại bao gồm cả Thời Sênh thì mới có được mười người. Môn phái hơn 200 người, đến bây giờ chỉ còn lại có mười mà thôi.



Nhưng bọn họ lại chẳng biết được là ai đã ra tay thảm sát môn phái của mình.



Vết thương trên người họ đều do kiếm tạo thành, nhưng kiếm pháp kia thì bọn họ không nhận ra.



Thời Sênh đứng lên: “Sự tình đã ra nước này, đừng có ủ rũ cụp đuôi nữa, có ủ rũ cụp đuôi cũng không thể giúp mọi người được đâu.”



Mọi người đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thời Sênh đang đứng thẳng người.



“Vậy... chúng ta phải làm gì bây giờ?”



Thời Sênh hơi nghiêng đầu, ánh trăng sáng lạnh phủ lên gương mặt cô một vầng sáng mông lung.



Mọi người chợt ngừng thở.



Đúng lúc bọn họ tưởng Thời Sênh sẽ nói đại sự gì đó, thì cô lại thản nhiên nói hai chữ: “Tìm ăn.”



Mọi người: “...”



Lúc này ai mà còn có tâm tư nghĩ tới ăn chứ!




Trong trí nhớ của nguyên chủ, có một lần cô ấy ham chơi nên chạy ra sau núi, vừa lúc trông thấy Đại trưởng lão vào trong hang này. Sau đó, cô bị Đại trưởng lão phát hiện ra. Đại trưởng lão nói với cô rằng không thể nói chuyện này ra cho bất kỳ ai biết.



Nguyên chủ tuy rằng kiêu căng, tùy hứng nhưng cũng rất nghe lời Đại trưởng lão. Đại trưởng lão bảo cô không được nói ra, cô liền giấu kín chuyện này.



Xem tình hình hiện giờ, chỉ sợ có người vì một thứ đồ nào đó mà mới giết Lưu Quang Môn diệt khẩu rồi.



Thời Sênh dạo một vòng trong sơn động rồi mới xách đèn lồng quay về.



Lúc đi qua khu mộ, cô lại nhìn thấy vị công tử áo trắng kia. Hắn đứng trước một bia mộ như ma. Thấy Thời Sênh đi tới, hắn nhón chân nhảy lên, nhẹ nhàng rời khỏi nơi này, biến mất trong bóng đêm.



Đồ thần kinh!



Thời Sênh quay lại quảng trường. Một đám người đã phát tiết đủ rồi nên ngủ say như heo. Giờ cô có muốn giết bọn họ thì bọn họ cũng chẳng trốn được.



Thời Sênh buông đèn lồng ra, ngồi xuống một bên chống cằm ngẩn người.



Giang Lâm vốn dĩ đang nằm yên liền ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Thời Sênh một hồi lâu rồi mới thận trọng đứng lên, đi tới bên người Thời Sênh, “Tiểu sư muội.”



“Sao thế?”



“Muội... vừa đi tới chỗ nào thế?” Giang Lâm chần chừ một chút rồi hỏi.



Thời Sênh rời đi đúng lúc hắn tỉnh lại, vì thế mới nhìn thấy.



“Sau núi.” Thời Sênh cảm thấy chẳng có gì cần phải giấu giếm hết, vì thế nói thẳng.



“Sau núi ư?” Giang Lâm kỳ quái: “Tiểu sư muội ra sau núi làm gì?”



“Huynh muốn biết à?” Thời Sênh buông thõng tay xuống.



Không hiểu tại sao Giang Lâm lại thấy hơi bồn chồn, trên người cô có loại khí thế làm người ta vừa thấy sợ, vừa không thích, nhưng hắn vẫn gật đầu.



“Tự đi xem là biết mà.”



Giang Lâm: “...”