Boss Là Nữ Phụ

Chương 1899 : Đồng minh giang hồ (9)

Ngày đăng: 18:47 01/05/20


Lúc trước đã nói là người của Tử Vi sơn trang am hiểu về dùng độc, vì thế kiếm trong tay Tử Vi công tử cũng chỉ là loại kiếm bình thường, bị chém gãy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.



Tử Vi công tử ném một đám bột phấn về phía Thời Sênh, lợi dụng lúc cô tránh đi liền sử dụng một thế di chuyển quỷ dị trong không trung, vòng ra sau lưng cô, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, chĩa thẳng vào giữa lưng Thời Sênh: “Thành chủ, ta và cô không thù không oán, cô tốt nhất đừng có tin lời hắn.”



Thời Sênh vung tay gạt nhuyễn kiếm ra, cả người nhích lên kéo gần khoảng cách, thiết kiếm lập tức kề trên cổ hắn: “Tử Vi công tử có thể giải thích cho ta một chút xem, tại sao bốn năm trước ngươi lại xuất hiện ở sau núi của Lưu Quang Môn hay không?”



“Đi ngang qua.” Tử Vi công tử đáp mà không hề dừng lại một chút nào.



“Vậy thì đi ngang qua cũng trùng hợp quá đấy.” Đi ngang qua nơi nào không được, lại cố tình đi ngang qua Lưu Quang Môn, “Thực ra, ngươi có đi ngang qua hay không cũng chẳng liên quan quái gì tới ta hết. Ta cũng không có hứng thú với việc là ai đã tiêu diệt Lưu Quang Môn, giờ ta giết ngươi thì hắn có thể theo ta rồi, mua bán này rất có lời.”



Tử Vi công tử: “Hắn đi rồi.”



Thời Sênh nhìn về phía Vô Ảnh công tử, người vừa rồi còn ngồi vắt chân ở đó đã biến mất tại lối ra, mà ở lối ra bây giờ đang loạn thành một mảnh, lập tức xảy ra đánh nhau.



Ai chắn đường cũng không được, không biết hắn định làm gì.



“Hắn chỉ muốn lợi dụng cô để giữ chân ta thôi.” Tử Vi công tử tiếp tục nói.



Thời Sênh nghiến răng, tên ngốc này được lắm.



“Tôi có thể giúp cô bắt hắn, nhưng cô phải giúp tôi một chuyện.”



Thời Sênh liếc nhìn Tử Vi công tử, từ chối không hề lưu tình chút nào: “Không cần, ngươi mà dám chạm vào một sợi tóc của hắn, ta sẽ chôn toàn bộ Tử Vi sơn trang của ngươi để tạ lỗi với hắn.”



Tử Vi công tử: “...”



Thời Sênh trở lại chỗ ngồi, nói với mấy tên đang đục nước béo cò nhà mình: “Đi.”



“Thành chủ, không xem diễn nữa ạ?” Tiểu cô nương nhảy lên và nói to, “Muội vẫn chưa chơi đủ mà.”



“Vậy muội tự chơi một mình đi.” Thời Sênh lao về phía lối ra.



Tiểu cô nương thấy Thời Sênh đi thật thì cũng vội vã dẫn người đuổi theo.



Trường luận kiếm loạn thành một mớ bòng bong. Đến khi người của tứ đại môn phái khiến bọn họ bình tĩnh lại thì Thời Sênh và người của Tử Vi sơn trang đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa rồi.




“Hả? Làm sao?” Thời Sênh kết thúc lải nhải với Hệ thống, nhìn Tiểu Ly đầy khó hiểu.



“Nhìn đi.” Tiểu Ly chỉ về phía trước.



Thời Sênh nhìn theo hướng chỉ của Tiểu Ly, thấy có hai người đang cưỡi ngựa chạy về phía này.



Trong đó có một người rất quen mắt. Thời Sênh nhìn chăm chú một hồi, đúng là nữ chính đại nhân nhiều năm không gặp.



Cái bớt trên mặt đã không còn nữa...



Bên người cô ta có một người đàn ông. Hắn đeo mặt nạ che hết khuôn mặt, khí chất hoàn toàn không giống người bình thường, vừa nhìn đã biết không phải loại người qua đường Giáp Ất Bính rồi.



Rất nhiều nam chính thích đeo mặt nạ.



Rõ ràng là đẹp tới mức có thể tham gia hoa hậu hoàn vũ thế giới nhưng lại cố tình đeo mặt nạ, cố tình truyền ra lời đồn xấu đến mức không thể gặp người.



Kịch bản!



Nguyễn Chỉ Mạt thấy xe ngựa của Thời Sênh, bên ngoài treo cờ của Tử Linh Thành rất phô trương, cờ phấp phới bay trong gió.



Nguyễn Chỉ Mạt đột nhiên thít chặt cương ngựa. Con ngựa hí vang một tiếng, ngừng ở phía đối diện, mà nam tử bên cạnh cô ta cũng dừng lại, xoay người hỏi: “Có chuyện gì thế?”



Bốn năm trước, sau khi Nguyễn Chỉ Mạt rời khỏi đội ngũ liền quay về địa bàn của Hoa Dương thần y.



Cô ta ở đó chẳng những trị được hết vết bớt trên mặt mà còn được bái Hoa Dương thần y làm thầy, mấy ngày trước mới theo ông ta rời núi.



Ai biết, sau khi nghe ngóng liền biết tin Lưu Quang Môn đã bị diệt môn. Cô ta tưởng rằng người của Lưu Quang Môn đã chết hết, chỉ còn mình cô ta sống sót, còn sống sung sướng như bây giờ.



“Gặp được người quen cũ.” Nguyễn Chỉ Mạt thu lại vẻ mặt, “A Ngọc, huynh đi trước tìm sư phụ đi, muội sẽ tới ngay thôi.”



Người đàn ông được gọi là A Ngọc nhìn Nguyễn Chỉ Mạt, lại nhìn đoàn người ở phía đối diện đang chậm rãi tới gần, “Ừm.”



Nguyễn Chỉ Mạt nhìn nam tử thúc ngựa rời đi, vẻ mặt thay đổi thất thường.