Boss Là Nữ Phụ

Chương 1927 : Sinh tồn trên sa mạc (5)

Ngày đăng: 18:47 01/05/20


Giản Ý bị những người lánh nạn sống sót phấn khích vây quanh, nhất thời không thể thoát ra được. Đến khi cô ta giải thích rõ ràng xong, nhìn sang bên cạnh thì đã không thấy đồ thần kinh kia đâu nữa.



Giản Ý sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi, vội vàng đẩy những người đó ra đi tìm Thời Sênh.



Dưới lòng đất quanh co khúc khuỷu, Giản Ý tìm kiếm rất lâu ở những nơi có người nhưng vẫn không tìm thấy Thời Sênh. Lúc cô ta sắp bỏ cuộc thì cũng tìm thấy người ở sát đường biên.



“Đại tiên... Ở đây rất phức tạp không nên đi linh tinh. Nếu đi lạc mất thì sao chúng tôi tìm được đại tiên đây.” Ý tứ câu nói này của Giản Ý tức là, cô đừng có đi lung tung nữa, sợ chết khiếp đi được ấy.



“Bản đại tiên sao mà lạc đường được chứ?” Sênh làm màu vẻ mặt chán ghét.



Giản Ý: “...” Cô giỏi!!



Đây rốt cuộc là bệnh nhân tâm thần ở bệnh viện nào trốn ra thế không biết.



“Ta không thích có người quấy rầy, ta sẽ ở đây.” Thời Sênh chỉ vào cánh cửa bên cạnh. Đây có lẽ phòng cảnh vệ, bên trong cài đặt cũng được coi là khá cao cấp, có một chiếc giường nhỏ.



“Trong này...” Giản Ý quay lại nhìn, “Cách nhóm của chúng tôi quá xa.”



Tuy Giản Ý cũng muốn cô cách xa họ một chút, nhưng có đôi khi những thứ nguy hiểm nên giữ lại bên cạnh mình thì sẽ an toàn hơn.



Ai biết được một mình cô ở bên này làm trò gì chứ, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.



“Ta ở đây thôi.” Thời Sênh đẩy cánh cửa phòng cảnh vệ ra bước vào.



Giản Ý: “...”



Cô ta thực sự đã hết cách với bà cô tầm thần này rồi.



Thời Sênh kiên quyết muốn ở lại đây. Giản Ý đành phải để mặc cho cô đi, sắp xếp hai người âm thầm trông chừng, đề phòng Thời Sênh làm chuyện gì. Thế nhưng Thời Sênh từ khi đi vào đó vẫn chưa hề ra ngoài.



Giản Ý có lẽ cũng muốn thử thăm dò Thời Sênh, không đưa đồ ăn cho cô, Thời Sênh cũng không ra ngoài. Hình như họ có đưa đồ ăn đến hay không cũng không hề ảnh hưởng gì lắm đến cô vậy.



“Đội trưởng Giản... Cô ta đã ở trong đó gần hai ngày rồi. Chúng ta có cần vào trong đó xem thử không?”



Vẻ mặt Giản Ý có chút khó lường, “Mọi người thử nói xem, cô ta có phải là thần tiên thật không?”
Thời Sênh xoa chóp mũi, lúc nào cũng có người dâng đến tận cửa chờ bị đánh, không đánh thì thật có lỗi với sự nhiệt tình của người ta mà.



Thời Sênh đứng nguyên tại chỗ một lúc, ngón tay miết miết, đợi một lát để đánh người, nhưng kết quả đại minh tinh lại không xuất hiện nữa.



Thời Sênh: “...” Đã nói là sẽ dẫn người đến đòi lại thể diện cơ mà?



Sao cô có thể đi luôn như vậy hả?



Không khoa học mà!!



[...] Ký chủ đó chỉ là do cô tự tưởng tượng.



Cũng có lẽ người ta hoàn toàn không hề có ý đó, bị ngược sáo lộ rồi!



Thời Sênh đảo mắt, “Cô ta chắc chắn sẽ lại đến tìm ta gây rắc rối.”



[...] Người khác không tìm cô gây rắc rối thì cô không vui đúng không?



Đồ thần kinh!!



“Đúng đấy, không tìm ta gây rắc rối thì ta làm màu thế nào được. Dù sao thì ta cũng là một người yêu hòa bình, không thèm chủ động đi tìm người khác gây rắc rối.”



[...] Buồn nôn rồi.



Loại người như cô mà cũng có thể nói ra được mấy chữ yêu hòa bình sao. Cô có còn nhớ mấy vị diện cô đã đánh sập trước đây không hả?



“Cũng không coi là sập được, đó chỉ có thể là do lỗi code loạn dữ liệu thôi.” Thời Sênh gật đầu, đúng vậy, chính xác là như vậy đấy.



[Già mồm cãi láo!!] Hệ thống có chút muốn đào tẩu.



“Ngươi cắn ta đi.”



[...] Bản hệ thống không muốn nói chuyện với Ký chủ nữa.