Boss Là Nữ Phụ

Chương 1935 : Sinh tồn trên sa mạc (13)

Ngày đăng: 18:47 01/05/20


Sau khi hai người đó xuống dưới hồ nước, hồi lâu sau vẫn không thấy có phản ứng gì. Giản Ý đứng trên như lửa đốt trong lòng. Lại mấy phút trôi qua, cô ta không đợi được nữa, quyết định đích thân xuống dưới đó.



Nữ chính đại nhân muốn đi mạo hiểm, Thời Sênh đương nhiên sẽ không ngăn cản, cũng để cô ta đi vào.



Sau khi Giản Ý xuống hồ, Hạ Dạ không biết từ đâu chui ra, yên lặng đứng bên cạnh Thời Sênh.



Thời Sênh: “...” Ông đã ném hắn đi rồi cơ mà?



Tại sao bây giờ hắn lại ở đây?



Hạ Dạ không hề có ý tìm Thời Sênh tính sổ, ánh mắt hắn âm u nhìn chằm chằm vào mặt hồ, đầu hơi nghiêng đi, khẽ liếc nhìn Thời Sênh một chút, “Cô có muốn đi ra không?”



Từ từ đã cái quần què gì thế!



Kịch bản này phát triển hình như không được đúng lắm, để bản cô nương hòa hoãn lại chút đã.



Đi ra? Đi đâu ra đâu?



Kịch bản này sao lại có vẻ bựa thế nhỉ.



“Là sao?” Cho dù không biết là chuyện gì thì lúc này đây cũng không thể bình tĩnh được nữa.



Hạ Dạ lại gần Thời Sênh, giọng nói vẫn hơi khàn, “Cô không cảm thấy là thế giới này rất kỳ lạ sao? Màn đêm không bao giờ thay đổi và cả hồ nước kỳ quái này nữa.”



Thời Sênh híp mắt lại, “Thế thì sao?”



“Nơi chúng ta đang ở chỉ là một thế giới được người khác tạo ra.” Ngữ khí Hạ Dạ hơi chậm, đại khái là đang quan sát mức độ chấp nhận của Thời Sênh. Thấy biểu cảm của Thời Sênh không thay đổi gì, hắn mới nói tiếp, “Bối cảnh của thế giới này là thật, thế giới thực bên ngoài cũng là như vậy, nhưng không hề nguy ngập như bây giờ.”



“Tức là thế giới chúng ta đang sống không phải là thật?” Thế giới trò chơi trong game ư?



Thiết lập này đúng là ngược đời!



“Có thể hiểu là như vậy.” Hạ Dạ gật đầu.



Con ngươi Thời Sênh đảo một vòng, “Mục đích là gì?”
“Sợ gì chứ, dù sao thì cũng đâu phải chỉ có một mình tôi bị nhốt lại, có bao nhiêu người ở bên cạnh, cũng đâu có lỗ vốn.” Vẻ mặt Thời Sênh thản nhiên.



Hạ Dạ: “...”



Hắn nên thu hồi lại câu nói lúc trước thì hơn.



Hạ Dạ liếc nhìn mặt hồ, đáy mắt mơ hồ có chút lo lắng, “Cô có biết một khi thế giới này có vấn đề gì thì cô phải đối mặt với cái gì không?”



Thí nghiệm này chưa thành công lần nào, hệ số an toàn vốn dĩ đã không cao, muốn sống sót quay lại chỉ có thể dựa vào bản thân.



Thời Sênh cười xùy một tiếng, “Ngoài một chữ chết ra thì còn có thể là gì chứ, lên trời chắc.”



Hạ Dạ: “...” Không muốn nói chuyện nữa.



Cô có thể nói đến chuyện chết dễ dàng như uống nước, thực sự không còn gì để nói nữa rồi.



Bên kia hồ nước Giản Ý đã đi lên, trong tay cô ta kéo theo một người không rõ sống hay chết. Đợi Giản Ý đi ra, những người khác cũng nhào đến vây quanh Giản Ý, náo loạn hỏi tình hình dưới nước.



Dưới nước không có gì, nhưng đã có một người bị mất tích. Cô ta đã tìm khắp dưới đáy hồ cũng không nhìn thấy người.



Thời Sênh đứng bên này nhìn về phía hồ như có điều gì suy nghĩ. Nếu đây là một thế giới giả tưởng, thì bây giờ họ chính là người chơi, tương đương với trò chơi holographic. Người biến mất đó chắc chắn là đã log out...



...



Trời tối, gió lạnh đìu hiu.



Gương mặt cô gái lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn mặt hồ.



Một tay chống thiết kiếm nhẹ nhàng chuyển động, gió lạnh thổi qua, khẽ lay động làn váy cô. Ánh trăng phác thảo hoa văn tinh xảo trên chiếc váy dài của cô, miêu tả nên một bức non nước bao la hùng vỹ.



Cô giống như vị quân vương đang quan sát thế giới, không cần nói một lời, cũng đủ để khiến cho quần thần cúi đầu.



Bàn tay chuyển động thiết kiếm của cô gái bỗng khựng lại, mặt nước đột nhiên xuất hiện một gợn nước, kéo dài về phía xa, gió lạnh chuyển động xoay tròn trên mặt hồ, toàn bộ mặt hồ bắt đầu rung chuyển.