Boss Là Nữ Phụ

Chương 1938 : Sinh tồn trên sa mạc (16)

Ngày đăng: 18:47 01/05/20


Bởi vì Thời Sênh hỏi gì cũng không biết, cho nên bác sĩ từ chối việc có người đến tra hỏi, nói rằng vẫn còn cần quan sát thêm một thời gian, rất có khả năng là não bộ đã bị tổn thương.



Cũng có lẽ đã có người khác tỉnh lại, cho nên đối phương cũng không cưỡng ép yêu cầu phải tra hỏi, bỏ lại Thời Sênh không để tâm nữa.



“Vừa rồi mấy người đó là ai vậy? Trông có vẻ hoành tráng thế...”



“Người ở bên trên đến, hình như là đến tìm một người tên là Giản Ý.”



“Giản Ý?”



“Đúng thế, hình như là người trong đợt thí nghiệm lần này của chúng ta, cũng không biết là bla bla...”



Mấy nhân viên công tác hóng hớt đi qua Thời Sênh, vốn dĩ còn đang thảo luận nhiệt tình, mấy giây sau đột nhiên im bặt tiếng. Họ dán chặt vào tường đứng nghiêm, ánh mắt nhìn về một hướng.



Mấy người mặc áo đen đưa một cô gái từ một căn phòng đi ra.



“Tiểu thư, mời đi bên này.”



Giản Ý dường như không được vui lắm, nhưng những người đó bảo vệ cô ta ở giữa, không để lộ ra một kẽ hở nào để cô ta có thể chạy trốn được.



Con ngươi Giản Ý khẽ đảo, đột nhiên ôm bụng, “Ui cha... đau bụng quá, tôi muốn đi toilet.”



“Tiêu thư, cái cớ này vừa rồi cô đã dùng rồi.” Người bảo vệ mặc áo đen đứng trước mặt lạnh lùng vạch trần Giản Ý.



Sắc mặt Giản Ý cứng đờ lại. Cô ta thả bàn tay đang ôm bụng xuống, “Tôi đói bụng rồi, tôi muốn ăn gì đó đã rồi đi.”



“Tiểu thư, tiên sinh đã chuẩn bị tiệc chào đón cô rồi, về đó rồi ăn thoải mái.” Người bảo vệ mặc đồ đen vẫn không nhúc nhích như cũ.



Giản Ý cuộn chặt nắm đấm lại, nghiến răng nghiến lợi đứng phía sau người bảo vệ nọ, ánh mắt nhìn quét qua Thời Sênh đang đứng trên hành lang. Mắt cô ta bỗng nhiên sáng bừng lên, nhào người về phía Thời Sênh, “Cô không sao thật tốt quá. Tôi còn tưởng là không gặp được cô nữa. Tôi biết ngay là cô nhất định sẽ không sao mà.”



Giọng Giản Ý rất lớn, toàn bộ hành lang đều là âm vọng lại của cô ta.



“Giúp tôi đi.” Giản Ý nhân lúc người bảo vệ áo đen còn chưa đi đến, nhanh chóng thầm thì bên tai Thời Sênh một câu.



Thời Sênh mặt không biểu cảm nhìn người bảo vệ mặc đồ đen, “Làm ơn trông chừng người nhà các anh cho kỹ vào.”
Người bảo vệ áo đen xông vào căn phòng với tốc độ nhanh nhất, xoay người khóa cửa lại. Rắn mối sa mạc vừa đập đầu vào cửa, một tiếng phịch cực to vang lên, tiếp đó là tiếng đập cửa liên tục.



Người bảo vệ áo đen đè cửa lại, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, từng tiếng đập cửa liên tục vang lên bên ngoài giống như đánh trống, thúc liên tục vào tim họ.



“Lẹt kẹt.”



Những sợi dây thần kinh đang căng cứng lên của người bảo vệ áo đen như sắp đứt lìa. Ánh mắt hắn nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, cánh cửa sổ ở căn phòng bên cạnh đã bị mở ra. Hắn lập tức móc súng ra nhắm chuẩn vào bên đó.



“Đừng nổ súng! Là người đó.” Người bảo vệ đang ôm Giản Ý lập tức lên tiếng.



Một bóng người từ bên đó lăn ra. Sau khi nhìn rõ là con người, người bảo vệ áo đen mới nặng nề thở phào một hơi.



Thời Sênh cũng không ngờ ở đây lại có người, lại còn là người trước đây đã từng gặp.



Thời Sênh cũng không muốn ở chung với nữ chính, cho nên cô quay về đường cũ, biến mất sau cánh cửa.



Bảo vệ áo đen: “???” Làm cái trò gì vậy?



Thời Sênh đi đường khác, cuối cùng cũng tìm được căn phòng trước đây Ảnh Tế đã đi ra. Nhưng cửa phòng mở tung, bên trong không có người, cũng không có dấu vết từng giãy giụa hay ẩu đả gì. Có lẽ là không có chuyện gì xảy ra.



Thời Sênh đi một vòng quanh phòng, đứng trước giá sách. Rút lui rồi sao?



“Rắc rắc...” Tiếng rắn mối sa mạc đi từ bên ngoài vọng vào. Một con rắn mối sa mạc đang bò vào từ cửa, ánh mắt bỗng chốc dán chặt lên người Thời Sênh.



Nó vẫy đuôi một cái, nhanh chóng xông về hướng Thời Sênh, lè cái lưỡi dính đầy dịch nhầy ra, định quấn lấy Thời Sênh.



Thời Sênh đứng sau giá sách tránh né, đầu lưỡi đánh vào giá sách, thiết kiếm nhanh như chớp chém đứt lưỡi nó.



“Răng rắc... răng rắc.”



Dưới chân Thời Sênh bỗng nhiên trống không, cả người đều ngã xuống.



Thời gian ngã xuống chỉ kéo dài ba giây. Cô đã nhanh chóng ở dưới mặt đất. Khoảnh khắc cô tiếp đất, ánh đèn bốn xung quanh đều đồng loạt được bật mở, kéo dài về phía xa xôi.