Boss Là Nữ Phụ

Chương 194 : A từ, hẹn gặp lại! (10)

Ngày đăng: 22:09 28/04/20


Sau khi Hộ pháp đi ra ngoài rồi gõ cửa vào lại liền nhìn thấy nữ tử mạnh mẽ kia nới lỏng dây trói cho Điện chủ nhà mình, còn đắp chăn cho Điện chủ một cách vô cùng quan tâm.



Hộ pháp ngơ ngác: “…” Cảm thấy không thể hiểu được Điện chủ và vị... nữ tử kỳ lạ này đã xảy ra chuyện gì?



Bộ Kinh Vân sức cùng lực kiệt dựa vào đầu giường, giờ phút này, trong lòng hắn, Hộ pháp chưa từng cao lớn đến vậy.



“Bắt sống cho ta!” Bộ Kinh Vân ra lệnh cho Hộ pháp đầy “bá khí”.



Khóe miệng Hộ phép khẽ giật, Điện chủ đại nhân, người có nhìn thấy thanh kiếm trong tay cô ta hay không? Chỉ cần nó khẽ động là người liền mất mạng rồi đó.



Còn bắt sống… bắt sống cái khỉ ấy!



“Cô nương….” Hộ pháp hít thở sâu, không ngừng nhắc nhở bản thân mình phải trấn tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, Điện chủ vẫn còn ở trong tay cô ta, “Cô nương có yêu cầu gì xin cứ nói, chỉ cần cô nương chịu thả Điện chủ chúng ta thì đều được hết.”



”Ô.” Thời Sênh thu kiếm, đứng dậy bước sang bên cạnh hai bước, “Trả lại cho các ngươi nè.”



Hộ pháp: “…” Dễ dàng vậy sao? Có âm mưu gì không?



Hắn nhanh chóng nhìn bốn xung quanh nhưng vẫn không phát hiện được điểm nào bất thường, bên tai lại truyền đến thanh âm yếu ớt của nữ tử đó, “Dù sao thì ta cũng đã hạ độc hắn, không có thuốc giải của ta, sớm muộn gì hắn cũng sẽ chết, các ngươi không sợ hắn chết thì cứ đưa hắn về đi.”



Hộ pháp nhanh chóng nhìn về phía Bộ Kinh Vân, ánh mắt đầy nghi hoặc.



Điện chủ, lời cô ta nói có phải là sự thật không?



Bộ Kinh Vân có chút phẫn nộ xoay đầu.



Hộ pháp: “….” Biểu hiện này của Điện chủ là thẹn quá hóa giận, vậy tức là thật rồi.



Bình tĩnh!



Bình tĩnh!



Bình tĩnh cái con mẹ nó ấy!



Điện chủ đã bị hạ độc? Nỗi nhục này to lớn đến mức nào? Nhất định phải giết chết nữ nhân này!



Linh lực màu vàng sẫm trong tay Hộ pháp hiện lên, thân hình tiến về phía Thời Sênh cực nhanh, linh lực mạnh mẽ ào đến như sóng biển, đồ đạc trong nhà nứt vỡ lách ta lách tách.



Cường giả Linh Hoàng đỉnh cao!



Đệch, đánh quái vượt quá cấp chẳng phải là chuyên mục độc quyền của nữ chính sao?



Tại sao bản cô nương đây cũng có hả?



“Dừng tay!”




Thời Sênh: “…”



Bộ Kinh Vân thấy Thời Sênh không nói gì, lúc này mới thỏa mãn hừ một tiếng, dường như cô nàng rất sợ hắn chết, chỉ cần hắn nói vậy, cô sẽ không nói ra mấy lời nói khó nghe đó nữa.



Thời Sênh chửi thầm trong lòng, cái đồ Hệ thống chết tiệt!



Rảnh rỗi cả ngày liền thích thêm quy tắc nọ kia!



Tức chết đi được!



“Dao Quang, hai ngày nay con đi đâu? Ta còn tưởng con sợ tội chạy trốn rồi?” Ông chú phóng khoáng không biết từ đâu chui ra, nắm lấy Thời Sênh, nói liên mồm, “Haizzz, con kiếm đâu ra mỹ nhân này vậy? Có phải là người của học viện chúng ta không? Sao ta chưa từng gặp.”



Sợ tội chạy trốn cái đầu ông!



Ông có biết dùng thành ngữ không vậy?



Mù văn hóa!



Ánh mắt lạnh lẽo của mỹ nhân Bộ Kinh Vân dừng lại trên người ông chú phóng khoáng.



Ông chú phóng khoáng bị nhìn đến dựng cả tóc gáy, dịch sang bên cạnh Thời Sênh, nhỏ tiếng nói: “Dao Quang, mỹ nhân này lạnh lùng quá!”



Thời Sênh đồng cảm nhìn ông chú phóng khoáng.



Còn gọi là mỹ nhân?



Muốn tìm đường chết à?



Thể loại như hắn thù dai nhớ lâu lắm đấy!



“Sắp bắt đầu rồi, thầy còn không mau qua đó?” Thời Sênh nhìn lên hướng bục cao đằng xa, dịch chuyển thành công sự chú ý của Diệp Thiên Nam.



“Đúng đúng, ta đến để đưa đồ cho con. Mau cầm lấy, đây là pháp bảo trấn viện của học viện chúng ta. Dao Quang, con hãy nhớ lấy, nếu không đánh lại được thì đừng miễn cưỡng, phải giữ được tính mạng.”



Ông chú phóng khoáng nhét thứ đồ chơi đen sì vào trong tay Thời Sênh, còn làm bộ nhìn trái ngó phải, “Nhất định không được nói là ta đưa nó cho con. Được rồi, ta chỉ có thể giúp con chừng đó thôi.”



Vậy nên báu vật trấn viện này ở đâu ra?



Trộm về sao?



Đừng có nói ông chú phóng khoáng này làm thật đấy nhé!



Sặc, ông ta đang hại cô hay giúp cô thế? Có đúng ông ta không phải là gián điệp do nữ chính phái đến không vậy?