Boss Là Nữ Phụ

Chương 1940 : Sinh tồn trên sa mạc (18)

Ngày đăng: 18:47 01/05/20


Ảnh Sinh lật đật chạy về, “Ảnh Tế, anh có đói bụng không?”



Ảnh Tế giơ tay ra, Ảnh Sinh lập tức đặt một chiếc hộp vào trong tay hắn như cống hiến báu vật. Ảnh Tế mở chiếc hộp ra, bên trong là mấy loại bánh điểm tâm được làm tinh xảo.



Ảnh Sinh thấp thỏm nhìn Ảnh Tế ăn bánh điểm tâm. Cho đến khi hắn ăn hết, trên khuôn mặt Ảnh Sinh mới lộ ra nụ cười.



Ảnh Tế trả chiếc hộp lại cho Ảnh Sinh. Ảnh Sinh vui vẻ xuống xe, một lát sau lại lên xe, đưa cho hắn một cốc nước, cuối cùng mới đưa cho Thời Sênh một chút bánh điểm tâm.



Thời Sênh: “...” Nếu không phải vì trong cơ thể của Ảnh Sinh có khí tức của Phượng Từ thì cô thật sự sẽ nghi ngờ giữa hai người này có mối quan hệ bất chính.



Thời Sênh âm thầm gặm miếng bánh, rụt vào một bên suy nghĩ sự việc.



Cục diện này chắc chắn là do hai tên thiểu năng Ceasar và Linh gây ra. Quan hệ giữa Ảnh Sinh và Ảnh Tế chắc chắn không thể nông cạn như bề ngoài được...



Cô phải bình tĩnh.



Không được để bị bị lừa.



Ảnh Tế nhìn quét qua cô gái trước mặt. Hắn hơi mím môi lại, đầu ngón tay xoa xoa lên chiếc nhẫn, rồi khẽ chuyển động.



Không biết từ lúc nào cô gái đã ngủ say, hơi thở nhè nhẹ vang lên trong khoang xe.



Đầu ngón tay Ảnh Tế ma sát trên chiếc nhẫn. Rất lâu sau cơ thể hắn khẽ nhúc nhích. Ảnh Sinh đột nhiên mở cửa xe bước lên, “Chẹp, lại ngủ rồi!”



Hắn trèo lên phía sau tìm kiếm một hồi, lấy ra một tấm thảm đắp lên người Thời Sênh, “Thật là, buổi tối trời lạnh như vậy mà cô ta cũng dám ngủ.”



Ảnh Tế lại dựa lưng vào, nhắm mắt nghỉ ngơi.



“Ảnh Tế.” Ảnh Sinh dựa sát lại gần, “Anh...”



“Câm miệng.”



Ảnh Sinh chớp mắt, rồi im lặng ngồi lại chỗ cũ.



Một đêm yên ổn trôi qua.



Thế nhưng ngày hôm sau đã có chuyện lớn xảy ra, người lái xe mất tích.




“Tiên sinh, là người của ủy viên Giản.”



Ảnh Tế xuống xe nhìn đám người đi đón chiếc xe phía sau đó, thần sắc lạnh lùng, “Thông báo với ông Uất, cô Uất Hoan đã trở về rồi.”



Cô Uất Hoan?



Là cô Uất Hoan đã chạy trốn khỏi hôn ước của ngài sao?



Vẻ mặt Ảnh Tế viết rõ ràng rằng hắn đang rất không thoải mái, những người khác không dám nhiều lời, “... Vâng.”



Ảnh Tế giữ cửa xe, “Cô ở đây đợi, lát nữa ông Uất sẽ phái người đến đón cô.”



“Ảnh Tế, thực sự là cô ta sao?” Ảnh Sinh ở phía sau ngóc đầu ra, “Nếu biết trước thế này đã không đối tốt với cô ta như vậy rồi.”



Ảnh Tế không trả lời Ảnh Sinh mà rời khỏi vòng vây của đám người kia. Ảnh Sinh hét lên bảo hắn đợi, rồi cũng nhanh chóng biến mất trước mặt Thời Sênh.



Sau đó là đám người phía sau, Thời Sênh dường như còn nhìn thấy được sắc mặt trắng bệch của Giản Ý.



Toàn bộ hầm đỗ xe đều yên tĩnh đến mức rơi một cây kim cũng nghe thấy được.



Thời Sênh: “...”



...



Thời Sênh đợi mấy phút ở dưới hầm đồ xe đã được “ông Uất” đến đón đi. Nghe nói đây là ông nội của Uất Hoan. Sở dĩ Uất Hoan rời khỏi đây chính là vì bất mãn với hôn ước ông nội định đoạt cho mình.



Lúc đó Uất Hoan còn chưa gặp Ảnh Tế, chỉ nghe người ta nói Ảnh Tế là tên biến thái tính tình cổ quái, thế là nguyên chủ tin vào sự tự do yêu đương nên đã bỏ chạy.



Để lại một đám rắc rối, và Ảnh Tế bị bỏ rơi...



Thời Sênh vừa quay đầu lại nhìn đã bị ông nội Uất mắng liền ba giờ đồng hồ, sau đó lại ân cần hỏi han ba giờ đồng hồ. Đến khi rời khỏi văn phòng của ông nội Uất, Thời Sênh đã sắp xếp lại câu chuyện gần đủ.



Căn cứ Vinh Quang tương đương với thủ đô của thế giới này. Người ở đây đều là các đại lão. Cha mẹ của nguyên chủ đều không ở căn cứ Vinh Quang, nhưng đều đang nắm giữ chức trách quan trọng. Nguyên chủ từ nhỏ đã sống cùng ông nội. Ông nội Uất cũng là một thành viên của Hội Ủy viên. Nếu ở thế giời bình thường thì gia thế nguyên chủ đúng là nhà ba đời làm quan.



Còn về lý do tại sao phải liên hôn với Ảnh Tế thì cô chưa rõ...