Boss Là Nữ Phụ

Chương 1948 : Sinh tồn trên sa mạc (26)

Ngày đăng: 18:48 01/05/20


Ảnh Tế không thể ép Thời Sênh đồng ý, cho nên quay sang nhìn Thời Sênh.



Thời Sênh vẫn giữ nguyên ý kiến của mình. Ông nội Uất tức đến mức muốn nhảy lên đánh cô.



Uất gia nhà ông chỉ có một đứa cháu này. Nếu bởi vì những chuyện trước đây khiến cho đứa cháu này xảy ra chuyện gì thì ông làm gì còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông nữa.



“Sao ông lại có một đứa cháu gái không chịu nghe lời như cháu thế này!!” Ông cụ Uất vỗ đùi, nghiến răng nghiến lợi như thể chỉ muốn bóp chết Thời Sênh, nhưng cuối cùng lại không nỡ.



Thời Sênh nhún vai, “Vậy thì có thể làm thế nào được chứ? Nhét cháu lại chắc?”



Ông cụ Uất: “...” Đứa cháu bất hiếu này, thật là làm ông tức chết mà.



Thời Sênh híp mắt cười vô tội. Ông cụ Uất hừ một tiếng, nói: “Ngày mai chúng ta đến căn cứ gần nhất.”



Căn cứ Vinh Quang chỉ một thời gian ngắn đã không còn nữa. Ông thực sự không biết những căn cứ khác liệu có thể chống cự được trước sự tấn công của Hạ Dạ hay không...



Ông cụ Uất hít sâu một hơi. Nếu thực sự đã lâm vào bước đường cùng, thì ông nhất định phải nghĩ cách để bảo vệ đứa cháu gái bất hiếu này.



Một đêm không nói chuyện, hôm sau họ ngồi lên thiết kiếm lên đường.



Ông cụ Uất lúc này mới nhớ ra, hỏi Thời Sênh cái thứ đồ chơi biết bay này là cái quái quỷ gì.



Thời Sênh không muốn giải thích quá nhiều, hàm hồ bịa mấy câu. Cô càng giải thích nhiều thì ông sẽ chỉ càng hỏi đến ngọn nguồn vấn đề.



Ông cụ Uất tức đến nổ phổi, lại không làm gì được Thời Sênh, đành phải tự ôm cục tức vào trong lòng.



Căn cứ gần nhất đã nhanh chóng ở ngay trước mặt, thế nhưng căn cứ đã thành hoang phế, bên trong không một bóng người, chỉ có thể nhìn thấy vết máu khô khốc dưới mặt đất. Nơi đây đã gặp họa từ lâu.



“Hạ Dạ...” Ông cụ Uất trầm ngâm đứng trên mặt đất, miệng lầm bầm tên Hạ Dạ.



Căn cứ này rõ ràng là đã bị tập kích sớm hơn cả căn cứ Vinh Quang, nhưng họ không nhận được một thông tin nào. Hằng ngày họ đều nhận được tín hiệu do căn cứ gửi đến, chứng tỏ rằng ở đây vận hành vẫn bình thường.



Nhưng trên thực tế, căn cứ đã không còn tồn tại từ lâu.




Sao cứ có cảm giác hắn là nhân vật phản diện vậy nhỉ?



[Nam chính hắc hóa không được à?] Chỉ có cô được hắc hóa, còn không cho phép nam chính hắc hóa sao?



Mi kích động như vậy làm gì. Ta đâu có nói là không được, chỉ có điều gặp nam chính như vậy cảm thấy có chút kích động.



[...] Kích động cái quỷ quái gì!!



Có gì đáng để kích động lắm sao!



Thời Sênh cười âm u, bây giờ đã có thể xác định chắc chắn là Hạ Dạ chính là kẻ đứng sau sai khiến tất cả mọi chuyện.



[...] Lại có Ký chủ đi moi chuyện từ Hệ thống như vậy.



#Tư duy của Ký chủ vĩnh viễn không cùng sóng với những người phàm#



“Anh tưởng rằng lý thuyết này không thực hiện được, thật không ngờ...” Ảnh Tế lạnh lùng nói, thành quả nghiên cứu của mình lại bị người khác lợi dụng, sao có thể thấy thoải mái được.



Thời Sênh cuộn một tờ giấy đập vào bàn tay, toàn bộ không gian đều vang lên tiếng lạp bạp, “Anh thực sự không nhớ những thứ này tại sao lại rơi vào tay Hạ Dạ à?”



Ảnh Tế cố gắng nhớ lại, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra. Nơi hắn ở đã bị sinh vật sa mạc xâm chiếm. Bây giờ có quay về đó kiểm tra chỗ đặt những thứ này ban đầu cũng là chuyện không thể được.



Bản thân hắn cũng không chắc chắn những thứ đó liệu còn ở đó không nữa.



“Thôi bỏ đi, binh đến tướng chặn nước dâng đất ngăn.” Thời Sênh ném tờ giấy xuống, “Bây giờ điều quan trọng nhất là làm thế nào để lấy lại lực tinh thần trong cơ thể Ảnh Sinh.”



Nếu thay đổi sang một bối cảnh khác, ví dụ như tu tiên huyền huyễn, thì muốn lấy lại chỉ là chuyện trong phút chốc.



Thế nhưng ở bối cảnh này, ba chữ lực tinh thần đều là từ khá mới mẻ, muốn lấy lại đâu có dễ dàng.



Tình hình của Ảnh Sinh không giống như những người khác. Rõ ràng hắn là mặt yếu, nhưng bây giờ lại có thể ảnh hưởng được đến Ảnh Tế, không thể chắc chắn được sau này hắn có thực sự sẽ thay thế Ảnh Tế được hay không.