Boss Là Nữ Phụ

Chương 1962 : Chúa tể của tinh tế (8)

Ngày đăng: 18:48 01/05/20


Lúc Phượng Từ dậy thì vừa lúc nhìn thấy chiếc phi thuyền cuối cùng nổ tung trong vũ trụ như pháo hoa. Hắn cau mày một chút, dựa vào Thời Sênh không động đậy, tham lam hít hà hơi thở trên người cô.



Lúc chưa gặp được cô, hắn không ngờ rằng sẽ có lúc đến hơi thở của một người cũng khiến hắn nghiện như thế.



“Sao anh cứ như chó thế.” Thời Sênh duỗi tay xoa mặt Phượng Từ, hơi nâng lên, “Đừng cọ nữa, cọ nữa lại ra lửa bây giờ.”



“Anh chịu trách nhiệm dập tắt cho em.”



Phượng Từ há miệng cắn đầu ngón tay Thời Sênh, đầu lưỡi đảo qua, cảm giác ướt át và tê dại truyền tới làm Thời Sênh thấy da đầu run lên.



#Nói xem mỗi ngày vừa dậy đều bị vợ mình trêu chọc sẽ có cảm giác gì#



#Mỗi ngày cô vợ đều muốn mình làm hôn quân#



Thời Sênh dứt khoát rụt tay lại, mặt nghiêm túc: “Đừng nghịch nữa, đang có việc quan trọng kìa.”



“Chính sự ở đây.” Phượng Từ kéo tay cô đặt lên ngực hắn.



Thời Sênh: “...”



Lời này tuy rất đáng đánh nhưng cô lại không có cách nào phản bác được.



Thời Sênh vỗ mặt mình, bình tĩnh nào.



Ngươi phải làm một hôn quân có thể chịu được sự dụ dỗ, mê hoặc.



Thời Sênh cúi xuống, nhanh chóng ấn một nụ hôn lên môi Phượng Từ: “Ngoan một chút, tối chúng ta làm sau.”



Phượng Từ ôm lấy cổ cô, xoay người đè cô xuống khiến Thời Sênh sợ tới mức vội vàng tắt thiết bị liên lạc đi. Vừa rồi Phượng Từ nằm nên bên kia hoàn toàn không nhìn thấy người, nhưng giờ hắn xoay người đè lên nên cả người hoàn toàn lộ ra.



“Anh muốn ngay bây giờ.” Phượng Từ kéo quần áo cô xuống.



“Sáng sớm ngày ra đã vận động thế này không tốt lắm đâu.” Thời Sênh giữ chặt tay Phượng Từ, ngăn cản hành vi lấn thêm một bước của hắn.



Chàng trai cong môi cười khẽ, “Một ngày bắt đầu từ giờ Dần sao?”



Thời Sênh: “...” Sau này không thể nói lại lời này nữa.



Phượng Từ cúi xuống lấp kín miệng Thời Sênh, không cho cô có cơ hội nói tiếp nữa.




Thời Sênh vừa ra ngoài liền nghe thấy Trảm Long Vệ thảo luận trên phi thuyền có treo một người.



Cô đần mặt ra.



Trên tàu Vô Cực treo người từ bao giờ vậy?



“Có chuyện gì xảy ra?” Thời Sênh túm lấy một Trảm Long Vệ.



“Gia chủ.” Trảm Long Vệ kêu lên một tiếng, giải thích, “Vừa rồi Thần Hành phát hiện trên phi thuyền của chúng ta có người, thế nên tiến hành một lần quá độ, kết quả người đó vẫn còn sống. Sau đó Thần Hành lại quá độ lần thứ hai. Giờ người đó đang treo ở sau phi thuyền của chúng ta.”



Người ư?



Còn sống?



Chẳng phải lúc quá độ có thể dễ dàng bị ép nát sao?



“Anh có chắc là người không?” Sao ông đây lại không tin thế này?



Trảm Long Vệ nghiêm túc gật đầu: “Cả Thần Hành và Quan chấp hành đều nhìn thấy.”



“Anh có chắc là cả hai người họ đều không bị mù không?” Thời Sênh vẫn cảm thấy không đáng tin.



Khóe miệng Trảm Long Vệ giật giật, cẩn thận nói: “Khả năng này... chắc không lớn đâu.”



Đó là Quan chấp hành Thập Phương và Thần Hành, sao có thể xuất hiện tình trạng hoa mắt được chứ?



Thời Sênh bất đắc dĩ chấp nhận giả thiết này: “Còn sống hay đã chết?”



Trảm Long Vệ tỏ ra rối rắm: “Chắc là chết rồi, sau lần quá độ thứ hai thì vẫn luôn không thấy có động tĩnh gì.”



Việc lạ năm nào cũng có, chỉ có năm nay đặc biệt nhiều.



Một người đang yên đang lành lại treo lên phi thuyền của cô làm cờ hiệu, có âm mưu.



“Thần Hành và Thập Phương đâu rồi?”



Trảm Long Vệ lập tức chỉ về một phía: “Ở bên đó.”