Boss Là Nữ Phụ

Chương 1969 : Chúa tể của tinh tế (15)

Ngày đăng: 18:48 01/05/20


“Đi.” Thời Sênh không muốn nghe ân oán tình thù gì đó của người này, ra lệnh cho Trảm Long Vệ lên đường.



Người đàn ông: “...”



Người phụ nữ này quả nhiên vẫn đáng ghét y như trước!



Nhưng mà...



Người đàn ông đứng lên, tập tễnh bước theo sau: “Thời Sênh, giờ thành phố Seat đã bị phong tỏa rồi, cô muốn vào đó cũng không dễ đâu.”



Lúc trước thực ra hắn đã tỉnh một chút rồi, bởi vì chưa xác định được đối phương là ai nên không dám động mà thôi.



Thời Sênh giơ tay lên, quơ quơ tờ giấy trong tay mình.



Sắc mặt người đàn ông lập tức biến đổi, nhanh chóng đuổi theo Thời Sênh, ngăn cô lại.



Lúc này hắn mới phát hiện ra bên cạnh Thời Sênh còn có một chàng trai trẻ, cả người được bọc kín mít, chỉ lộ ra gương mặt đáng yêu. Người đó đang nghiêng đầu nhìn hắn.



Chàng trai đó chỉ lẳng lặng quan sát nhưng lại làm cho hắn có cảm giác có gai nhọn chĩa về phía mình.



Thời Sênh hơi kéo chàng trai, hắn lập tức rũ mắt, ngoan ngoãn cười với Thời Sênh, nháy mắt liền như hoa nở mùa xuân về, cả người tản ra ánh sáng khiến người ta không thể rời mắt được.



Trước sau chỉ có mấy giây mà cứ như hai người khác nhau vậy.



Người đàn ông lùi về sau một bước, chàng trai này có địa vị thế nào vậy?



Bỏ đi, dù sao người bên cạnh cô ta đều là những người rất cổ quái.



Người đàn ông hít sâu một hơi: “Cô đã gặp Thượng tướng Caroll rồi sao?”



Thứ mà Thời Sênh vừa giơ lên chính là giấy thông hành của Caroll.



“Thì sao nào?” Thời Sênh kéo Phượng Từ ra sau mình. Cằm Phượng Từ gác trên đầu vai cô, đôi tay ôm vòng qua eo giống như một con thú cưng khổng lồ muốn chủ nhân cưng nựng vậy.



Khóe miệng người đàn ông giật giật, không nỡ nhìn thẳng nên lập tức di dời tầm mắt. Người phụ nữ này lại có thể cho một người khác dựa vào mình gần như thế, vũ trụ sắp bị diệt vong thật à?
Đó cũng chỉ là biểu hiện giả dối mà Linh cố tình bày ra cho bọn họ xem mà thôi.



“Có tin tức liên quan tới Hạ Sơ không?” Thời Sênh không muốn nghe những chuyện linh tinh, ngắt lời người báo tin.



Người nọ hơi khựng lại, tự nhiên xoay chuyển đề tài: “Tạm thời vẫn chưa tra được.”



Thời Sênh xua tay bảo hắn ra ngoài.



Thập Phương muốn nói gì đó nhưng Thời Sênh cũng lại xua tay. Anh ta đành phải ngậm miệng rời khỏi phòng.



Phượng Từ thấy người đi rồi liền tiến lên, nửa ngồi xổm xuống trước mặt cô, duỗi tay cầm lấy tay cô, “Đừng nóng vội, kiểu gì cũng có tin tức thôi.”



Tuy rằng hắn cực kỳ không muốn có tin tức tí nào.



“Đừng nói lời trái lương tâm nữa.” Thời Sênh trừng mắt với hắn, cô còn không hiểu tính hắn hay sao?



Phượng Từ hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ vì bị vạch trần. Hắn bò lên đùi Thời Sênh, giọng rầu rĩ: “Anh chỉ muốn làm em vui vẻ hơn một chút.”



“Nhưng em không muốn anh không vui.” Những ngón tay của Thời Sênh lùa qua tóc hắn, nhẹ nhàng xoa, “Không vui thì cứ nói.”



Phượng Từ im lặng trong giây lát: “Anh biết Hạ Sơ có ý nghĩa đặc biệt với em. Anh không ngăn cản em. Việc anh có thể làm là ở bên cạnh em. Tiểu Sênh, không phải anh không vui, anh chỉ ghen ghét với cô ta thôi. Cô ta có thể gặp được em sớm và lâu như thế.”



Thời Sênh đỡ hắn lên, để hắn tựa lên đùi mình, “Thời gian em chật vật nhất đã cho cô ấy, còn trái tim em để dành cho anh. Quãng đời còn lại, cũng chỉ có anh có thể đi cùng em.”



Mặt mày Phượng Từ giãn ra, khóe môi khẽ nhếch. Hắn vòng tay qua cổ Thời Sênh, ôm cô thật chặt.



Hắn cần phải khống chế dục vọng của mình, nếu không hắn sẽ đánh mất cô.



Hắn không thể mất cô được.



Không thể...



Thời Sênh cảm thấy cả người Phượng Từ run lên. Cô hơi sửng sốt một chút, bàn tay vuốt nhẹ trên lưng hắn, khẽ khàng trấn an.